Tuy rằng luôn luôn cùng trí năng đầu não Ly Sa mật ngữ, nhưng ánh mắt Huyết Đồng – Tình Hỏa nhưng vẫn chưa từng rời đi Lô Vượng Đạt lại khôi phục hình thái tiểu hồ ly. Lô Vượng Đạt cuộn tròn giữa đám cỏ xanh, cái lỗ tai nhòn nhọn luôn dựng thẳng thỉnh thoảng lay động nay lại cụp xuống, mắt to ngập nước giấu ở dưới mí mắt đã nhắm lại, ôm cái đuôi mao nhung nhung của mình thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm, lướt qua đám lông mao của mình. Huyết Đồng – Tình Hỏa biết câu nói kia của mình có phần nặng nề, nhưng lời nói ra tựa như bát nước hắt đi, nước hắt đi rồi thì khó lấy lại. Khi Huyết Đồng – Tình Hỏa đang do dự nên đi xin lỗi như thế nào, Lô Vượng Đạt bỗng nhiên đứng lên, toàn thân lay động, khiến những mảnh cây cỏ trên người mình rớt xuống, cũng giống như làm rớt xuống một thân sầu não. Cái tai hồ ly nhòn nhọn không còn cụp nữa, hai mắt khôi phục trong veo sáng ngời, héo rũ vừa rồi không còn tồn tại nữa. Huyết Đồng – Tình Hỏa có loại cảm giác, Lô Vượng Đạt đã tự mình chữa trị. Đã từng nhiều lần suy sụp, làm cho Lô Vượng Đạt sáng tạo ra một loại năng lực chữa trị thương tổn tâm lý độc đáo, loại năng lực chữa trị này khiến nhân sinh của hắn không đến mức bi quan, dũng cảm đứng dậy bước tiếp từ nơi ngã xuống. “Đi thôi.” Ánh mắt Lô Vượng Đạt nhìn Huyết Đồng – Tình Hỏa không hề có một tia mù mịt, một mảnh trong vắt, tựa như chưa từng có thứ gì dừng lại ở đó. Huyết Đồng – Tình Hỏa đột nhiên hoảng hốt, bởi vì tại trong một mảnh trong vắt ấy, tìm mãi không thấy thân ảnh của mình. “Làm sao vậy?” Thấy Huyết Đồng – Tình Hỏa không nhúc nhích, Lô Vượng Đạt hỏi. Huyết Đồng – Tình Hỏa không trả lời hắn mà ngược lại nhìn về phía Ly Sa – Cửu Vĩ “Ngươi không thể không đem hắn biến thành nữ nhân sao?” Lô Vượng Đạt giật mình, có điểm ngu đần dùng móng vuốt vuốt vuốt cái tai “Không sao, về sau chỉ cần ở trước mặt ngươi, ta tận lực không biến thành người là được.” Nói xong Lô Vượng Đạt dẫn đầu chạy đi ra, Ly Sa – Cửu Vĩ nhìn Huyết Đồng – Tình Hỏa “Kỳ thật có thể.” Tiểu hồ ly đã chạy xa rồi, cái đuôi lại hơn thêm một cái nữa. Lô Vượng Đạt chạy ra phó bản, chỉ thấy trên bình thai có hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm. Một nhóm lấy Hướng Thiên Nhất Tiếu cầm đầu, một nhóm lấy Vô Gian cầm đầu. Xem ra tạm thời ngưng chiến, vì cái gì lại ngưng chiến, Lô Vượng Đạt rất rõ ràng. Bởi vì đó là hiệp nghị giữa hắn cùng Vô Gian. Hiệp nghị là ở trong trò chơi, hắn vô điều kiện nhận Vô Gian giám thị, nhưng trong lúc đó Vô Gian phải đảm bảo an toàn cho Lô Vượng Đạt cùng bằng hữu của hắn dù cho có ở hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào. Mắt thấy song phương lại muốn đánh tiếp, Lô Vượng Đạt vội vàng tiến lên ngăn cản. Chặn ở giữa hai nhóm người, khẽ nhấc trảo “Đừng đánh đừng đánh, bởi vì một vài nguyên nhân, Vô Gian hội trưởng sẽ tạm thời ở bên chúng ta, hơn nữa hắn đã cam đoan trong lúc này sẽ không coi chúng ta là địch nhân nữa.” “Loại người mặt ngoài một bộ, sau lưng lại ở trong tối tính kế người khác là có thể tin sao?” Liệp Vương không lưu tình chút nào nói thẳng. Vô Gian cũng không hờn không giận, hoàn toàn không cùng Liệp Vương so đo “Vừa rồi đắc tội nhiều rồi.” Vì biểu đạt thành ý, Vô Gian để mọi người trong Thiên Hạ hội trở về thành, chỉ để lại mấy nữ hài tử Nhàn Ngữ Lạc Hoa các nàng. Người của Kỳ Lân hội lập tức đem bọn Vô Gian bao vây, cho dù Vô Gian có bản lĩnh thông thiên cũng khó trốn. “Đều đừng xúc động, mọi người từ từ nói.” Lô Vượng Đạt liều mạng nghĩ muốn ngăn cản, nhưng người nhỏ lời nhẹ nên không ai nghe hắn. Vô Gian đối mặt nguy hiểm vẫn bình tĩnh như cũ, hướng Hướng Thiên Nhất Tiếu hơi hơi gật đầu một cái “Ta biết Kỳ Lân hội luôn luôn tìm một khối kiến thành phù. Vì biểu đạt xin lỗi, Thiên Hạ hội đưa Kỳ Lân hội một khối kiến thành phù.” Mọi người nhất thời kinh ngạc đến không nhẹ. Kiến thành phù vẫn đều là một truyền thuyết, không ai gặp qua, cho dù như thế thì các đại bang hội vẫn âm thầm tranh chấp, một khi ở nơi nào đồn đại có kiến thành phù đều chạy theo như vịt, thậm chí đánh nhau. Nhưng hiện tại chẳng những có người có được, còn tống xuất không công, làm cho người ta kinh ngạc nhiều mà sinh ra cảnh giác cũng không ít. Vô Gian đem cảnh giác của bọn họ xem trong mắt, thoải mái xuất ra kiến thành phù đưa cho Hướng Thiên Nhất Tiếu “Ân oán xóa bỏ.” Hướng Thiên Nhất Tiếu tiếp nhận kiến thành phù, nhẹ nhàng sờ, hệ thống truyền đến tin tức: Có muốn kiến thành hay không? “Là thật.” Hướng Thiên Nhất Tiếu mặc dù vui ở trong lòng, trên mặt lại cẩn thận “Xem ra ngươi đã sớm chiếm được, nhưng vì cái gì lại không cần?” Vô Gian cười mà không đáp. Kiến thành phù này là lúc thập nhị kỵ đánh BOSS Louis Cotton rơi ra, nhưng Vô Gian chưa bao giờ tính toán muốn dùng. Bởi vì hắn chơi trò này là vì nhiệm vụ, cho nên không thể quá rêu rao. “Chẳng lẽ ngươi còn một khối kiến thành phù khác?” Hướng Thiên Nhất Tiếu tự hỏi tự đáp. “Ta chỉ muốn biết, phần lễ vật này có đủ làm cho chúng ta tiếu mẫn ân cừu hay không?” Hướng Thiên Nhất Tiếu nhìn xuống người của mình, vung tay lên làm cho bọn họ đều lui lại, nhưng lại khiến Ngắt Hạnh Đầu Tường hừ lạnh một tiếng. Thấy tạm thời không đánh, Lô Vượng Đạt nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy Đinh Linh Linh sợ hãi kêu lên “Tiểu Đạt, cái đuôi ngươi sao tẽ ra thành hai cái?” Lô Vượng Đạt quay đầu lại “Ôi chao? Sao lại xẻ tà thế này?” “Là ta.” Ly Sa – Cửu Vĩ nói: “Ta đem một đuôi phụ trên người ngươi.” “Ừm? Cái đuôi của ngươi không phải đều bị phong ấn sao?” “Là cái đuôi bị lão vu bà Elmadag kia đả thương.” Lô Vượng Đạt hồi tưởng, cái đuôi kia đích thật là không bị phong ấn. “Được rồi” Huyết Đồng – Tình Hỏa không biết khi nào thì cũng ra khỏi phó bản phong ấn, không kiên nhẫn vừa đi vừa nói chuyện “Không phải muốn đi thần miếu sao? Vậy nhanh lên, phi thuyền cũng không phải là lúc nào cũng đều có.” Nói xong hắn ngừng lại. Mọi người ở lâu trong tổ đội cùng hắn và Lô Vượng Đạt đều biết, Huyết Đồng – Tình Hỏa đây là đang đợi Lô Vượng Đạt nhảy lên đỉnh đầu của hắn. Chính là Lô Vượng Đạt lại nói “Mọi người đi theo ta, nơi này có một truyền tống trận, có thể trực tiếp truyền tống đến chân núi, thực tiện nha.” Nói xong chạy qua Huyết Đồng – Tình Hỏa, một mình chạy ở đầu tiên. Trong nháy mắt thoáng qua, Huyết Đồng – Tình Hỏa buồn bã tiu nghỉu. Thần miếu của ma thần Tula Casar ở nơi từng là cố hương của tứ đại chủng tộc, siêu cấp đại lục — Garan Caddo(*). Nhưng hôm nay Garan Caddo đã tràn ngập ma vật, không còn thích hợp để tứ đại chủng tộc sinh tồn. Nhưng tứ đại chủng tộc dũng cảm vẫn chưa hoàn toàn buông tha cho Garan Caddo, vẫn không hề ít Liên Minh Quân viễn chinh tới khối đại lục bố trí thế công phòng ngự cùng trạm canh gác lâm thời, cho nên người đã đi qua Garan Caddo đại lục một lần, là có thể trực tiếp từ chủ thành cưỡi sừng ưng thú bay thẳng các trạm canh gác trên đại lục. Lô Vượng Đạt đi lần đầu tiên, cho nên chỉ có thể cưỡi phi thuyền. Phi thuyền ở Băng Phong Vương đình có ở cảng Michael, tựa như Huyết Đồng – Tình Hỏa nói, bởi vì Garan Caddo đại lục cách biển Di Vong quá xa, cho nên phi thuyền một chuyến qua lại sẽ mất một ngày, một khi bỏ qua hôm nay thì phải đợi tới ngày mai. May mắn trò chơi này một ngày cũng không dài, đang trong lúc đợi thuyền, Liệp Vương phi thường tích cực chủ động tiêu trừ ngăn cách giữa bọn họ cùng Vô Gian, bằng chứng là hắn rỗi việc mà nhảy lên nhảy xuống đảo quanh Nhàn Ngữ Lạc Hoa. Trong trò chơi, Liệp Vương so với trong hiện thực càng anh tuấn suất khí hơn, bởi vì hắn đem dung mạo tăng lên trăm phần trăm, tuy rằng vẫn như cũ không phải là tối suất trong đám nam sĩ, nhưng là không kém, cho nên rất được các thiếu nữ hoan nghênh. Lên thuyền sau, bởi vì thời gian đi không ngắn, cho nên mỗi hành khách đều có giường nghỉ tạm, mỗi phòng có hai giường. Lô Vượng Đạt cùng Huyết Đồng – Tình Hỏa ở chung một gian là điều đương nhiên trong lòng mọi người, nhưng Huyết Đồng – Tình Hỏa ở phòng đợi nửa ngày cũng không thấy con tiểu hồ ly kia. Đã có thói quen luôn có tiểu hồ ly bên người, nhất thời không thấy lại có chút thất bại. Huyết Đồng – Tình Hỏa không mãi ngồi chờ, giả bộ đi dạo, ở trên boong thuyền tìm được tiểu hồ ly rồi. Tiểu hồ ly đem chính mình như cái khăn mặt khoác lên bả vai Ngắt Hạnh Đầu Tường. Hai người dùng kênh nói chuyện riêng tư tán gẫu, người bên ngoài nghe không thấy bọn họ nói gì. “Ngươi cùng Huyết Đồng làm sao vậy?” Ngắt Hạnh Đầu Tường sớm đã chú ý tới chuyện Lô Vượng Đạt cùng Huyết Đồng – Tình Hỏa bỗng nhiên xa lạ rồi. Lô Vượng Đạt đầu hạ thấp xuống nhìn ra xa xa, ngây ngô cười không biết nên nói như thế nào. “Con đường này không dễ đi.” thanh âm Ngắt Hạnh Đầu Tường bỗng nhiên trầm thấp “Kỳ thị, bài xích thậm chí là chửi rủa, cho dù ngươi có dũng khí đối mặt hết thảy, nhưng người yêu lại lùi bước, cho ngươi một người đối mặt mưa rền gió dữ.” Nói hết, tràn đầy oán hận. Lô Vượng Đạt lúc lắc cái đuôi “Ta đây rốt cuộc cũng có một lần may mắn, không có một màn người yêu lùi bước bắt mình ta đối mặt mưa gió, bởi vì còn chưa bắt đầu đã kết thúc.” “Thật sự là như vậy sao?” Ngắt Hạnh Đầu Tường đã sớm chú ý tới Huyết Đồng – Tình Hỏa. “Hắn chán ghét ta, cho nên chấm dứt là tốt nhất.” Lô Vượng Đạt còn muốn nói cái gì đó, lại thoáng nhìn vẻ mặt hờn giận của Huyết Đồng – Tình Hỏa “Mệt mỏi quá nha, tìm nơi nghỉ ngơi thôi.” Nhảy xuống bả vai Ngắt Hạnh Đầu Tường, thực tự nhiên cùng Huyết Đồng – Tình Hỏa đánh cái chào hỏi “Huyết Đồng cũng đến ngắm cảnh sao? Độ cao này mà ngắm cảnh thì thật sự không tồi. Ngươi chậm rãi ngắm đi, ta đi nghỉ ngơi.” Huyết Đồng – Tình Hỏa không kêu hắn lại, mà là nhìn Ngắt Hạnh Đầu Tường, người này lại buông tay hoàn toàn không tính toán nói cho hắn, vừa rồi bọn họ đã nói những gì. Lô Vượng Đạt bây giờ còn không biết nên cùng Huyết Đồng – Tình Hỏa một mình ở chung như thế nào, cho nên hắn chưa muốn trở về phòng, vì thế liền đi tới phòng của Liệp Vương cùng Xin Theo Ta Đàm Tiền. Hai chân trước chi chi lạc lạc cào cửa “Liệp Vương.” Là Xin Theo Ta Đàm Tiền đáp lại hắn “Hắn không ở.” Lô Vượng Đạt 囧, hắn không ở ngươi cũng có thể mở cửa đi “Tử Đòi Tiền mở cửa.” Lúc này truyền đến thanh âm Liệp Vương: “Hắn không ở.” Lô Vượng Đạt: “……” Lô Vượng Đạt thanh thanh yết hầu hướng phương hướng phòng Nhàn Ngữ Lạc Hoa “Bên ngoại bộ dáng Liệp Vương kỳ thật lớn lên…… Ô ô ô……” Bị kéo đi vào. Đi vào thì thấy chẳng những Liệp Vương cùng Xin Theo Ta Đàm Tiền đều ở, Đừng Đối Ta Đạn Cầm cũng ở đây luôn. Liệp Vương đang xem tướng tay cho Đừng Đối Ta Đạn Cầm “Theo đường chỉ tay của ngươi xem ra, nửa đời trước của ngươi là nhất định không có duyên với nữ nhân rồi.” Đừng Đối Ta Đạn Cầm lại giống như nghe được chuyển cơ “Vậy nửa đời sau thì sao?” “Nửa đời sau” Liệp Vương thực nghiêm túc “Ngươi tập thành thói quen rồi.” Đừng Đối Ta Đạn Cầm: “……” Nhìn Đừng Đối Ta Đạn Cầm bị đả kích đến héo rũ, Lô Vượng Đạt phát huy đầy đủ đoàn kết hữu ái của hắn đối bằng hữu “Lời Liệp Vương thần côn(1) này nói đều là ngược lại hết. Hắn còn nói ta ngũ hành khiếm ngược đó, nhưng ta lại là thời cơ xoay quanh kỳ ngộ không ngừng, cho nên lời hắn nói ngươi phải suy nghĩ trái lại.” “Thật sự?” Đừng Đối Ta Đạn Cầm mừng rỡ nhược vọng “Hắn nói ta nửa đời trước không có duyên với nữ nhân, nửa đời sau lại thành thói quen. Ngược lại chính là……” “Ân, đúng vậy” Lô Vượng Đạt nhảy lên trên ghế, trảo sau giẫm lên ghế trảo trước đặt úp lên bàn, thực trịnh trọng “Trái lại chính là nửa đời trước ngươi quen rồi, nửa đời sau sẽ không có duyên với nữ nhân.” Đừng Đối Ta Đạn Cầm: “……” – Chú thích (1) Côn thần: Người làm nghề bói toán nhưng chỉ là lừa đảo để trục lợi. (*)Garan Caddo: Đây là cái tên mình đọc thế nào viết ra thế ấy, nghĩ muốn để 4 chữ tiếng phiên âm nhưng lại quá khó nhớ, đọc líu lưỡi, thôi thì chém. Hỏi nhiều người rồi mà họ không biết được, có vẻ như tác giả cũng chém…. Thôi thì thông cảm nhé các nàng. Nếu ai biết thì chỉ giùm: Chữ Trung: 加朗卡多
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]