“Ngươi không cần bi quan như vậy, nhân sinh còn có rất nhiều lạc thú.” Lô Vượng Đạt thấy gã quá đáng thương, liền khuyên gã nên nghĩ thông một chút.
“Không…… nó…… Còn…… Nhân sinh còn cái gì …… Lạc thú đáng nói?” Tư Thản Đồ tuyệt vọng mà bi thiết nhìn chằm chằm túi tiền trong ngực Lô Vượng Đạt, mắt chớp cũng không chớp.
Lô Vượng Đạt theo ánh mắt Tư Thản Đồ nhìn lại ngực mình, một tay giơ cao túi tiền, mắt Tư Thản Đồ cũng nâng lên theo, giơ hướng trái, Tư Thản Đồ đi theo hướng trái, giơ hướng phải, gã cũng hướng theo phải.
“Ngươi muốn lấy lại?” Lô Vượng Đạt chỉ vào túi tiền.
Tư Thản Đồ đang nửa chết nửa sống trong nháy mắt giống như xuân về hoa nở hy vọng tràn đầy, vui sướng cuồng gật đầu.
“Ta đây phải hỏi đồng bạn ta.”
Lô Vượng Đạt quay đầu lại hỏi ý kiến những người khác “Gã cũng quá đáng thương, nếu không đem cái túi này trả cho gã đi ”
Nữ hài tử hay mềm dạ nên sinh lòng trắc ẩn, Đinh Linh Linh lập tức đồng ý “Phải nha, trả gã đi, gã rất đáng thương.”
Nhàn Ngữ Lạc Hoa cũng đồng ý, Đừng Đối Ta Đạn Cầm cũng gật đầu, Huyết Đồng – Tình Hỏa nhún nhún vai.
Xin Theo Ta Đàm Tiền nhìn Tư Thản Đồ mặt mũi bầm dập nước mắt lưng tròng, cũng không bình tĩnh mà vẫy vẫy tay “Trả gã trả gã.”
Toàn bộ thành viên thông qua, Tư Thản Đồ rốt cục cũng nín khóc mỉm cười.
Lô Vượng Đạt cũng thay gã cao hứng “Đồ đã cầm lại thì lần sau không được tiêu cực muốn chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dao-moi-thoi-dich/1289456/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.