Huyệt động âm u ẩm ướt, tầm nhìn rất thấp, có phải hay không lại có dơi đến đập vào mặt.
Nơi này dơi đều cấp 20, huyết ít thủ thấp, nhưng nhanh nhẹn cao, né tránh cao, còn có thể hút máu. Cũng may mắn có Mạc Tuấn Ninh, tiến đánh coi như dễ dàng, bằng không chỉ dựa vào Lương Tu Ngôn với Vương Ngữ Yên, hai người phỏng chừng rất nhanh phải mở đường hồi phủ.
Trong đội ngũ, Mạc Tuấn Ninh làm chủ lực phát ra, Vương Ngữ Yên làm trị liệu, mà Lương Tu Ngôn, cơ bản chính là chân sau kéo theo. Ai làm cho tâm tư cậu đều tại bên cạnh trên mình người nọ chứ, đặc biệt người nọ vẫn giống như lấy cậu làm người xa lạ, không nói lời nào, không nhiều hơn một cái liếc mắt, Lương Tu Ngôn trong lòng thật sự vừa tự trách vừa ủy khuất.
“Uy, Lương Tu Ngôn, ngươi hồng huyết!” Làm trị liệu Vương Ngữ Yên thời khắc chú ý sinh mệnh của người trong đội, nhìn thấy Lương Tu Ngôn chỉ còn lại có một phần năm máu, lập tức kêu to.
“Thêm máu thêm máu!” Lương Tu Ngôn bên sát quái bên kêu.
“Ngươi đã chạy ra phạm vi của ta sao mà thêm? Gặm dược a!”
Lương Tu Ngôn nghe vậy mở ra bao phục vừa thấy, kinh hãi,“Dùng hết rồi!”
“Ngươi đến phó bản mà không mang theo dược a!” Vương Ngữ Yên hổn hển quát, “Từ từ!” Đáng tiếc việc trị liệu này của cô, thật sự là cái chân ngắn.
Lương Tu Ngôn lại giết chết một con dơi, nhưng chung quanh vây lên đây càng nhiều dơi, mà bản thân cũng chỉ còn lại một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/204348/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.