Lương Tu Ngôn cuối cùng hưởng thụ được nội dung trò chơi ước mong, có tiểu lolita đối cậu hỏi han ân cần, tha thiết tột độ, bưng trà rót nước lau mồ hôi tặng hầu bao, không có việc gì còn tiếp xúc chút da thịt. Đương nhiên Lương Tu Ngôn vẫn giữ vững trinh tiết bản thân, ai biết đây có phải Mạnh Lãng Đình lại một lần khảo nghiệm chứ.
Mà Mạnh Lãng Đình dạy cậu Mạnh Lãng mười ba kiếm dĩ nhiên là võ nghệ thượng phẩm cấp bảy, phải biết rằng trong trò chơi này võ nghệ chia làm tam phẩm thượng, trung, hạ, thượng phẩm là tối ưu, giữa mỗi phẩm lại phân từ một tới cấp chín, cấp chín là tối ưu, phẩm tướng là võ nghệ thuộc tính bản thân quyết định, mà số cấp chính là người chơi có khả năng luyện đến số cấp cao nhất. Nêu ví dụ mà nói, thượng phẩm cấp bảy nói đúng là kiếm pháp thượng phẩm, người chơi có thể luyện tới cấp bảy, nhưng không thể tới cấp chín.
Chỉ cần cậu có thể đem kiếm pháp này luyện giỏi, cho dù phối trên nội lực và khinh công thông thường, cũng có thể tiến thân vào hàng ngũ người chơi cấp cao, như vậy sau này Hắc vân áp thành liền không thể khi dễ cậu nữa.
Nhưng nghĩ đến Hắc vân áp thành, Lương Tu Ngôn trong lòng lại không hiểu sao cảm thấy mất mát.
Tuy rằng y đúng là từng cho cậu sinh hoạt trò chơi trước nay mong muốn, trong hợp ý chung quy giống thiếu một miếng, trống rỗng. Sát quái không có người che ở phía trước cho cậu cọ kinh nghiệm, không có người làm thịt nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/204342/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.