Mặt nam nhân gần trong gang tấc, mặt mày anh tuấn, giống như lang nhìn chăm chú con mồi hung hăng nhìn chòng chọc mình, khi đôi môi mỏng của yphun ra hai chữ này, chính mình thế nhưng không cảm thấy phẫn nộ mà lại ẩn ẩn có vài phần chờ mong, Lương Tu Ngôn mày thật đúng là cần thuốc cứu chữa mà!
Lương Tu Ngôn trong lòng phỉ nhổ bản thân, vừa vặn cơ thể lại phản bội cậu. Thân thể càng ngày càng cảm thấy khô nóng, cậu phải dùng toàn bộ lực tự chủ làm cho mình không bổ nhào vào thân người nam nhân.
Nam nhân thoáng cúi đầu, môi hai người chạm nhau, nhất thời thiên lôi động địa hỏa.
Hắc vân áp thành niết cằm cậu, khiến cho cậu hé miệng, đầu lưỡi trượt vào, tựa như rắn linh hoạt ở bên trong lục lọi. Tinh tế liếm lợi cậu, hàm trên, dụ dỗ đầu lưỡi cậu với mình cùng nhau múa. Rõ ràng là ngây ngô đến không có kỹ xảo gì, nhưng nụ hôn so với nữ nhân nào mình từng hôn qua đều muốn thoải mái hơn.
“um……”
Ngay cả giọng mũi cũng ngọt đến chết tiệt.
Hắc vân áp thành buông cậu ra, hãy nhìn tới bộ dáng cậu bởi vì mình hôn môi mà mặt phiếm đỏ, nhịn không được lại hôn xuống.
Hắc vân áp thành vừa đem nước bọt bản thân đưa đến trong miệng cậu, khiến cho cậu nuốt xuống, vừa nút lấy đầu lưỡi cậu, nghe được cậu phát ra giọng mũi mê người.
Lương Tu Ngôn ngẩng đầu lên, không ngừng nuốt nước bọt đối phương, giống như lữ nhân đang giữa sa mạc đã khát lâu ngày. Nhưng này còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/204337/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.