“Không đâu…” Lương Tu Ngôn lắc đầu, cố gắng lắc rơi ý nghĩ kỳ quái chợt lóe trong đâu, thấp giọng lập lại nói: “Không đâu…”
“Ngươi cũng đừng vội, ta chỉ giả thiết thôi, đã nói nhất định là họ đâu, cũng có thể họ nói cho người khác, cho nên người khác mói nổi lên lòng tham.”
Lương Tu Ngôn cúi đầu dùng bữa, theo lời nói vừa rồi của Tùy Phong, dường như đẩy ngã con domino thứ nhất, tạo phản ứng dây truyền đằng sau, khiến họ bắt đầu suy đoán.
Vào phó bản tổng cộng bảy người, loại trừ chính cậu, Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành, còn lại là Tùy Phong, Đồ Tô, Đường Thất Thiểu, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, lại loại trừ hai người chức nghiệp trị liệu – Đồ Tô và Đường Thất Thiểu.
Nếu nói hung thủ là ai, Lương Tu Ngôn tự nhiên nghiêng về phía Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, dù sao bọn họ từng có vết nứt xưa, nhưng nếu có thể tính, tất nhiên đó là Tùy Phong, lực công kích của y…
Nếu thật là Tùy Phong, tại sao còn nhắc nhở mình chứ?
Lương Tu Ngôn nhìn đến nụ cười vô hại của Tùy Phong, lại lập tức phủ định ý niệm này trong đầu, làm bộ như không có chuyện gì, cùng y nói nói cười cười.
Có Tùy Phong giúp đỡ, Lương Tu Ngôn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trung cấp trù sư không nói, y còn hiểu rõ kinh thành này, hiển nhiên không thể thiếu tiếp đãi cậu.
Mà Lương Tu Ngôn rảnh rang chẳng việc gì, vốn hảo hữu trong trò chơi cậu không có nhiều lắm, Tô Mạc Già và Bảo Tiêu đại ca còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290415/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.