Đợi hôm sau ba người Lương Tu Ngôn trở lên lại, không chạm mặt bọn Đồ Tô, phỏng chừng đã rời khỏi. Lương Tu Ngôn không khỏi cảm thấy tiếc tiếc, dù sao đây là lần đầu cậu tham gia tổ đội đánh phó bản từ khi tiến vào trò chơi cho tới nay, ở chung với nhau, ít nhiều có chút tình ý, đột nhiên tách ra, vẫn cảm thấy không muốn.
“Ai, không ngờ bọn họ ra đi mà không nói tiếng nào, sau này không biết khi nào mới có thể cùng nhau đánh phó bản.” Lương Tu Ngôn than thở.
“Sao, lưu luyến người tình của ngươi hả?” giọng điệu Hắc Vân Áp Thành mang theo mùi chua nồng nặc.
Lương Tu Ngôn trừng y.
Mạc Tuấn Ninh thì xoa xoa tóc cậu, an ủi: “Một người là cao thủ đệ nhị thiên hạ, một người là đội trưởng nghiệp đoàn, phó bản bình thưởng sao có thể thỉnh bọn họ.”
Lương Tu Ngôn trong lòng biết Mạc Tuấn Ninh nói rất đúng, nhịn không được thở dài, rồi mới hỏi: “Nay chúng ta đi đâu?”
“Trong nghiệp đoàn có một số việc, ta phải trở về xử lý.” Mạc Tuấn Ninh nói.
“Ta muốn đi luyện cấp, nhưng lại thiếu một chân chạy.” Hắc Vân Áp Thành ôm ngực, nói nghe nhẹ như mây.
Lương Tu Ngôn lườm y, nghĩ thầm, lần đó bị ngươi lăn qua lăn lại còn chưa đủ sao, còn muốn chọc học trưởng tức giận, lại cùng ngươi luyện cấp thì ta chính là thằng đần!
Bèn nói: “Ta tự làm nhiệm vụ.”
Mạc Tuấn Ninh gật đầu, nói: “Ừ, tự mình cẩn thận.” Kỳ thật hắn cũng đề phòng không thể cho thằng em lại ở chung với Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290404/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.