Nói về chuyện chính, chờ mọi người hợp lại ra tàng bảo đồ hoàn chỉnh, bốn tấm lụa rời tự động hợp thành, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đồng thời, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở. “Đinh, hợp thành bản đồ Sinh Tử Lăng, đồng thời mở ra phó bản. Hoàng đế Hiên Viên Thắng khai quốc triều đại Đại Lương một mình chinh chiến, võ nghệ siêu quần, nam chinh bắc chiến, bình định tứ hải. Truyền thuyết về lăng mộ huy hoàng lo lớn, chôn cất vô số trân bảo.” Theo giọng nói hệ thống kết thúc, ánh sáng tơ lụa cũng tối dần thành một mảnh lụa bình thường, biến hóa nhanh chóng, ngay sau đó có vô số người thèm muốn tàng bảo đồ. Mọi người tìm đường đi trên bản đồ, trải qua vài lần truyền tống cuối cùng tới một trấn nhỏ, quãng đường còn lại chỉ có thể dựa vào cặp giò. Bấy giờ, Lương Tu Ngôn bèn nổi hứng lấy bảo mã màu đỏ thẩm của mình ra, nhưng cậu còn chưa kịp khoe khoang, đã thấy Mạc Tuấn Ninh sắc mặt thay đổi, áp suất thấp trực tiếp bao phủ toàn thân cậu. Lương Tu Ngôn tức thì cảm thấy áp lực quá lớn, giống như có tòa núi lớn đè nặng trong lòng, chần chừ mãi mới đành thu ngựa vào. May sao trong đội ngũ có vài vị nhà giàu, lấy ra dư mấy con ngựa chẳng phải việc chi khó, huống hồ còn có thiếu gia có tiền – Đường Thất Thiểu. Có ngựa, tốc độ hiển nhiên nhanh hơn nhiều, chưa tới một hai ngày, mọi người cuối cùng cũng tới điểm đánh dấu kho báu – tùng lâm Nam Cương. Trong rừng cây rậm rạp, cưỡi ngựa hoàn toàn là không thể. Dưới chân cơ hồ không có đường, nhánh cây, dây leo vắt ngang, có khi nhờ lưỡi kiếm sắc bén chém mới có thể đi qua. Chung quanh bụi cây vô số, còn có những con côn trùng, rắn rết không biết tên ẩn nấp bên trong, phát ra âm thanh “xì xì”, nghe mà phát khiếp. Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ phụ trách mở đường đằng trước, Đường Thất Thiểu thân là chức nghiệp trị liệu rõ ràng không giúp ích gì, lại càng muốn lại gần động tay động chân với gã. Nhất Kiếm Tảo Thiên Hã rõ khổ, gã rành rành thích kiểu đàn ông có vị đàn ông như Hắc Vân Áp Thành, cớ gì hết lần này tới lần khác đụng tới ngụy nương sống chết quấn lấy gã. Mắng cậu ta cũng vô dụng, người ta hồn nhiên không thèm để ý. Đánh cậu ta cũng vô dụng, người ta là thần y, quăng một cái thuật hồi phục, trị số huyết đầy nhóc. Bây giờ, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ chẳng còn chối từ vô ích nữa, tùy ý cậu ta động tay động chân, nghĩ coi, ngươi còn có thể cưỡng gian ta hay sao? Đi đằng sau họ là Đồ Tô, hắn lấy bản đồ, chỉ trỏ, trông hệt như nhà thám hiểm chuyên nghiệp, chỉ huy phương hướng cho mọi người. Hai huynh đệ Mạc Hạo Vũ và Hắc Vân Áp Thành… song song. Ngươi muốn hỏi tại sao? Bởi nơi này căn bản không có cách ba người đi thành hàng, mà bọn họ ai cũng không yên tâm để đối phương đi chung với Lương Tu Ngôn, thế là buộc phải đi tới tình huống không muốn… song song, mà người muốn gặp lại ở đằng sau nói chuyện trên trời dưới đất với thằng khác. “Ta không ngờ ngươi hào phóng như vậy.” Mạc Tuấn Ninh tùy thời châm chọc. Hắc Vân Áp Thành hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nhục nhã vô cùng. Mà Lương Tu Ngôn đi hàng giữa chung Tùy Phong lại không hề tự giác, vẫn tán dóc vớ vẩn. “Oa, nơi này chán quá đi, vừa nóng vừa bức, ngươi nói trò chơi thiết kế thế này để làm gì chứ?” Lương Tu Ngôn vuốt mồ hôi chảy không ngớt trên trán, miệng than oán. Cậu cảm thấy mình thiệt bất hạnh, trước đó vừa mới đi sâu vào sa mạc phương bắc phơi nắng đến chóng cả mặt, giờ lại tới rừng nhiệt đới phương nam, khí hậu ẩm ướt, cảm giác cả người sắp thành cây nấm. “Nhiệm vụ ẩn tàng mà, chắc chắn phải có phiền phức đôi chút, huống chi còn là Sinh Tử Lăng trong truyền thuyết.” “A, ngươi biết?” Lương Tu Ngôn kinh ngạc hỏi. “Không có gì, chỉ là xem chút tư liệu trên mạng.” Tùy Phong cười cười, rồi từ trong bao phục lấy ra cái siêu đưa cho Lương Tu Ngôn, “Uống miếng nước trước đã.” Lương Tu Ngôn nói cảm ơn, tiếp nhận rồi trực tiếp chạm miệng uống, chẳng để ý là có người uống qua và hoàn toàn không thấy ánh mắt muốn giết người của hai tên đằng trước. Uống xong còn không sợ chết nói tiếp, “Đây là rượu gì? Độ cồn không cao, có chút vị ngọt, nhưng lại rất mạnh. Ừ, hơi giống rượu gạo nhà mình ủ.” Lương Tu Ngôn công việc trước kia là tiêu thụ, địa điểm làm việc cơ bản trên bàn rượu, về rượu có thể nói thuộc như lòng bàn tay, mặc dù chỉ uống một ngụm, có thể nói ra sơ sơ. “Chuyên gia!” Tùy Phong một tay khoát lên vai cậu, xưng huynh gọi đệ, như gặp được tri kỷ, “Chính là rượu gạo, chức nghiệp sinh hoạt của ta là nhưỡng tửu sư, hiện giờ chỉ có thể ủ loại này. “Còn có chức nghiệp này?” Lương Tu Ngôn mắt sáng ngời, cùng y thao thao bất tuyệt về các loại rượu, một chút cũng không có dự cảm được cái số bi thảm tiếp theo của mình. “Hắn còn thích rượu? Ta sao không biết.” Hắc Vân Áp Thành thỉnh thoảng ngoảng đầu lại, nhìn thấy cảnh đó, hận đến ngứa răng, đôi cẩu nam nam này, quàng vai thiệt đúng là tự nhiên! Thần sắc của Mạc Tuấn Ninh không đổi, liếc nhìn thằng em mình một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi ngoại trừ hiểu biết tiểu huyệt của cậu ta ra, còn biết cái gì?” Hắc Vân Áp Thành biết hắn vẫn để trong lòng chuyện mình thượng Lương Tu Ngôn trước, đáp trả: “Ngươi hiểu biết thông suốt hắn từ trong ra ngoài, sao chỉ quên hiểu mỗi tiểu huyệt của hắn, hử?” Sắc mặt Mạc Tuần Ninh trong nháy mắt lạnh xuống, cúi đầu đi đường, không thèm nói chuyện. Hắc Vân Áp Thành cũng chẳng thấy vui khi chiến thắng, vểnh tai lên nghe đôi cẩu nam nam phía sau nói chuyện. Lúc này, đột nhiên nghe thấy Đồ Tô dẫn đầu ra lệnh: “dừng lại, chính là nơi này.” Vô luận là đang nói chuyện phiếm, hay đang hờn dỗi khi tróc gian, thì nghe thấy lời này của hắn, đều nâng cao tinh thần, bật người ngó xung quanh, tìm kiếm cửa vào lăng mộ. Hiện tại bọn họ đã ra ngoài rừng cây, hoặc là nói, đi tới chính giữa rừng cây – vách núi. Lương Tu Ngôn đi đến bên vách núi, vừa nhìn xuống thoáng qua đã sợ run tim, vội lùi về, “Này, cái này có chỗ nào giống lăng mộ, ngay cả cửa vào còn hổng có.” “Không, xem từ bản đồ, nhất định ở đây.” Đồ Tô tràn đầy tự tin nói, rồi cũng đi đến bên vách núi, nhìn xuống ra xa. Lương Tu Ngôn thấy hắn đứng ở chỗ ngay mép, vội vàng nhắc nhở: “Ê, ngươi cẩn thận chút đó!” Oa, tuyệt sắc mỹ nhân cười lộ lên hiễn nhiên vẫn là tuyệt sắc nhân gian, Lương Tu Ngôn đần ngốc tại chỗ, mém tí nhiễu cả nước miếng. “Bốp!”, vào lúc cậu còn đang ngẩn người, bị ăn một cú đập mạnh vào trên đầu, Lương Tu Ngôn ôm đầu, nhìn về phía Hắc Vân Áp Thành sắc mặt âm trầm, oán giận nói: “Ngươi làm gì vậy? Giở chứng con nít cáu kỉnh làm khỉ gì?” “Con nít cáu kỉnh?” Hắc Vân Áp Thành nhíu mày, ánh mắt phủ sát khí. Nguy rồi! Lương Tu Ngôn ý thức được tình thế không ổn, theo bản năng xê dịch tới nơi bên cạnh, cách cái tên âm trầm bất định này ra xa chút, mà chẳng hề hối lỗi hành vi hồng hạnh xuất tường của mình. May thay, lúc này Đồ Tô mở miệng, cứu cậu một mạng. “Cửa vào lăng mộ chắc hẳn ở ngay phía dưới, chúng ta cần phái một người đi xuống xem thử.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]