Vừa ra sân đấu, Lương Tu Ngôn đã hớn hở chạy về phía Hắc Vân Áp Thành, ngóng chờ nhìn y, miệng cười đến tận mang tai.
“Bớt cười ngu đi.” Hắc Vân Áp Thành đưa tay, vò đầu cậu.
“Ô…” Lúc này Lương Tu Ngôn cũng không nổi cáu, đưa đầu, tiếp tục chớp chớp nhìn y.
Hắc Vân Áp Thành không bị cám dỗ, hai tay khoanh trước ngực, cố ý hếch mặt, nói: “Còn muốn ở trên chứ?”
Đây là cái gì? Đây là uy hiếp! Lương Tu Ngôn rất ư bất mãn về hành vi cháy nhà đi hôi của của y, nhưng ngẫm lại phần thưởng hạng nhất mê người kia…
Được rồi, chờ ta nhận được trang bị vượt cấp, còn không thể đè ngươi sao! Lương Tu Ngôn không khỏi vỗ tay khen hay cho ý tưởng tuyệt diệu của mình, lập tức thề non hẹn biển: “Ta thề, sẽ không nghĩ tới đè nữa, ta chính là mệnh tổng thụ!”
Hắc Vân Áp Thành bị hành động của cậu chọc cười, cúi thân người, tiến đến bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Ngươi không muốn đè Mạc Tuấn Ninh sao? Ta có thể giúp ngươi.”
Nghe xong lời này, Lương Tuần Ninh liếc về nơi Mạc Tuấn Ninh đang đứng, nhìn thấy đối phương cũng lộ ra nụ cười nham hiểm, không khỏi rùng mình một cái. Tại sao hai anh em nhà này suy nghĩ kinh người như nhau? Đều muốn thấy cậu chết sớm hả?
Thế là, Lương Tu Ngôn vội vàng lắc đầu. Bớt giỡn à, hậu quả đè Mạc Tuấn Ninh, hậu quả có thua kém bằng đè Hắc Vân Áp Thành sao!
Hắc Vân Áp Thành thấy cậu sợ như vậy, không khỏi có chút thất vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290382/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.