Mạc Tuấn Ninh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, nói: “Cởi quần áo, rồi tự mình lên giường nằm.”
Lương Tu Ngôn bĩu môi, ra vẻ ủy khuất lắm. Trước kia bọn họ cứ nhằm lúc mình ý loạn tình mê, thần không biết quỷ không hay lột hết đồ mình ra, bây giờ lại bắt tự cậu cởi đã vậy còn đèn sáng trưng trưng!
Nhưng mà ngặt nỗi lần này tự mình không đúng, chỉ có thể cam tâm nhận trừng phạt.
“Được rồi, hôm nay ngươi định đoạt.” Lương Tu Ngôn cũng không giãy dụa nhiều, dứt khoát cởi sạch quần áo, gồm cả quần lót, rồi mới nằm lên giường làm thi thể.
Ai, ta đây chẳng phải giống phi tử thời xưa ở trên long sàng chờ hoàng đế sủng hạnh hay sao? Lương Tu Ngôn vô cùng ai oán nhìn về phía Mạc Tuấn Ninh, ít nhất phi tử người ta còn có chăn nệm, ta lạnh quá à!
Lương Tu Ngôn còn chưa kịp xoay người trốn vào trong chăn, chợt thấy Mạc Tuấn Ninh ngồi xuống ở bên giường, cầm trong tay thứ đồ gì đó.
Bằng da màu đen, mặt trên còn có yếm khoá bằng bạc, ánh kim loại dưới sự phản xạ ánh sáng tạo ra vẻ sắc lạnh. Kiểu dáng hao hao quần lót, nhưng lại không giống hoàn toàn, phía trước là một cái mũ cao su hẹp dài, không biết dùng làm gì, nhưng ngó thôi đã biết chắc không phải thứ tốt lành.
Lương Tu Ngôn càng nhìn càng khiếp đảm, hận không thể mù con mắt, ngất xỉu quên đi.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, thân thể lùi về sau, hy vọng có thể cách cái đạo cụ SM kia xa một tí, răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290371/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.