“Ư……”
Lương Tu Ngôn hôn càng xuất thần, nước miếng chảy xuống cũng chẳng biết.
Hai đầu lưỡi ở không trung say sưa giao triền, màn hương diễm như vậy làm cho Hắc vân áp thành nhìn đến khí huyết càng dâng lên. Y áp qua liếm lộng lỗ tai Lương Tu Ngôn, nói: “Ngươi quả nhiên thích anh hai, đối hắn lại chủ động hơn với ta.”
Không biết vì sao, giọng điệu Hắc vân áp thành tựa như làm nũng, hiện tại nghe vào lại phiến tình ngoài ý muốn. Lương Tu Ngôn nghiêng đầu muốn hôn y, nhưng do không nhìn thấy, hôn vài lần cũng chưa hôn được, ngược lại dẫn tới Hắc vân áp thành trực tiếp nhào lên.
Lại cắn? Lương Tu Ngôn phát ra giọng mũi kháng nghị, nhưng điều này bị đối phương xem như rên rỉ, đổi lấy hôn nồng nhiệt càng thêm kịch liệt.
Nụ hôn chấm dứt, Lương Tu Ngôn môi phát đau, đầu lưỡi run lên, còn chưa đợi tỉnh lại, phía sau Mạc Tuấn Ninh dọc theo đường cổ của cậu hôn lên, ghen tị hỏi: “hôn kĩ của hắn tốt hơn ta?”
Lương Tu Ngôn lắc đầu theo phản xạ, rồi vừa nghĩ không đúng vừa muốn gật đầu, cậu nguyên bản bị hôn đến thất điên bát đảo, hiện tại trong đầu lại một mảnh mơ hồ.
Mạc Tuấn Ninh cũng không ép cậu, mà vùi vào cổ cậu, lặp lại hôn môi, so với đi hỏi, hắn càng thích trực tiếp dùng hành động giữ lấy. Hắn ở trên cổ đối phương ấn từng vệt từng vệt dấu vết của mình, hơn nữa hai tay cũng không nhàn, cởi bỏ quần áo Lương Tu Ngôn, ở trên da thịt cậu dạo chơi, trêu chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-dam-dang-nhan-sinh/1290341/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.