Hôm sau, Khổng Tây quật cường như gốc cỏ lau, rất nhanh đã khỏe lại, mặc dù tư thế đi lại vẫn có chút kỳ quái, nhưng tốt xấu khôngsốt nữa.
Đông Dã không yên lòng, sáng tới siêu thị bàn giao ít việc với nhân viên quản lý, giữa trưa trở lại.
Lúc này đây, Khổng Tây đang ngồi xổm trên ghế chơi game, tô cháo sáng Đông Dã chuẩn bị đặt bên bàn vẫn còn đầy.
Đông Dã vội vàng chạy về, thấy được một màn như vậy, khóe miệng giật giật, nhất thời cảm thấy mình ngu vô cùng, rảnh rỗi lo lắng cho cậu ta cả buổi.
Khổng Tây không có chút tự giác nào, hoàn toàn không biết có người đứng sau mình, tự nhiên gõ cành cạch lên bàn phím.
Đông Dã cực kỳ buồn bực trừng cậu một hồi, càng trừng càng bực, một bước tiến tới, ôm ngang eo bế cậu lên.
Tên nào đó bị người đánh lén giật mình, hét to “A” một tiếng, xoay tới xoay lui một trận. Biên độ xoay quá lớn, liên lụy đến chỗ khó mở miệng nào nào đó ở phía sau, dẫn tới từng cơn co rút đau đớn, Khổng Tây nháy mắt như bị rút kiệt sức, mệt mỏi cả người rũ xuống, treo trên cánh tay Đông Dã.
Lồng ngực quen thuộc, Khổng Tây yên tâm giả làm xác chết, còn không quên đúng lúc cảm khái một cái ——
May mà Đông Dã khỏe, may mà gần đây cậu gầy đi…
Đông Dã hoàn toàn bó tay với người này, trầm mặt trách mắng: “Bệnh thế này còn chơi game, đã thế còn không ăn sáng.”
Khổng Tây ngẩng cái đầu đang rũ xuống, cố gắng xoay người ra sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bi-bao-duong-dich-nhan-yeu/1334513/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.