Khổng Tây không thích bầu không khí quá căng thẳng, cuộc sống của cậu vẫn luôn nhàn nhã mà thoải mái. Trước khi chơi game, cậu thích làm nhất là dùng cả buổi chiều khi mặt trời rực rỡ ngồi trước cửa sổ sát đất ôm một cuốn sách. 
Cậu luôn cho mình là một người lười nhác, không thích ganh đua, không thích tranh giành, đây cũng là lý do vì sao cậu chọn một chức nghiệp bán sinh hoạt như Dược Sư. 
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép cậu hời hợt hay lười nhác, cậu phải tập trung chăm chú nhìn Giết Chóc để trị liệu, điều này khiến cậu có cảm giác căng thẳng như khi lần đầu tiên cùng Lantis đối mặt với con boss sên 120. 
[Cận] Tiểu Tây: Tôi hận đánh boss !! 
[Cận]Trà Sữa Cacao: Không phải đánh rất tốt sao~ 
[Cận]Giết Chóc: Tuy lượng máu tăng được hơi ít, nhưng nắm bắt thời cơ không sai 
[Cận] Tiểu Tây: Khỉ cái thời cơ! Là tớ canh máu cậu dưới 60% liền nhấn kỹ năng!! 
Mọi người câm nín, đây rõ ràng chính là thời cơ, có thể giữ lượng máu của đồng đội luôn luôn ở 60% đã là rất tốt. 
[Cận] Tiểu Tây: Tôi hận boss !! 
[Cận] 0932: Nói nhảm quá nhiều 
[Cận] Tiểu Tây: Nói nhảm nhiều còn tốt hơn cậu nằm bẹp dí ở đó 
[Cận] 0932: Là ai khiến tôi nằm đây! 
[Cận] Tiểu Tây: Dù sao cũng không phải tớ ㄟ(▔, ▔)ㄏ 
[Cận] 0932: … 
[Cận] Tiểu Tây: Cậu là tên con trai hẹp hòi nhất mà tớ từng gặp đó~ 
[Cận] 0932: Cô là đứa con gái đê tiện và không biết điều nhất mà tôi từng gặp! 
[Cận] Tiểu Tây: Tớ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bi-bao-duong-dich-nhan-yeu/1334483/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.