Giang Phong Nguyệt bị tiếng gào của gã làm cho sửng sốt, sau đó nhíu nhíu mày.
Hắn biết em trai không thích hắn, hắn cũng từng có suy nghĩ kéo quan hệ giữa hai người gần lại, nhưng dưới con mắt của em trai xem ra chỉ là chồn cáo tới chúc tết gà, trên người của hắn đã bị đánh dấu hiệu “người xấu”.
Vô luận Giang Phong Nguyệt nói cái gì làm cái gì, trong mắt Giang Lâm Nguyệt đều sai.
“Vì sao ngươi còn phải trở về?” Giang Lâm Nguyệt gắt gao trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt không giống như nhìn anh trai của mình, mà như nhìn kẻ thù giết cha.
Giang Lâm Nguyệt không thích Giang Phong Nguyệt quay về, nhưng quan hệ huyết thống trên người họ sao có thể gạt bỏ đi được? Bị em trai mình oán hận như thế, hắn cũng không biết nên dùng loại thái độ nào để ứng đối.
“Ta khi nào thì trở về?” Giang Phong Nguyệt thu liễm cảm xúc nói, “Nguyên nhân lúc trước ra rời khỏi gia đình sinh sống một mình ta biết ngươi biết, có điều, ta vẫn nên nhắc nhở ngươi, ta tuy không ở trong nhà, nhưng ta cũng họ Giang, cha mẹ ngươi cũng là cha mẹ ta, khi nào ta quay về ngươi không có tư cách hỏi đến.”
Sắc mặt Giang Lâm Nguyệt nhất thời càng khó nhìn, “Ta không muốn gặp lại ngươi, liếc mắt một cái cũng không muốn.”
“Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi?” Giang Phong Nguyệt cười lạnh, “Có thằng em trai như ngươi, bản thân đều cảm thấy mình đầu thai nhầm.”
“Ngươi…” Giang Lâm Nguyệt vươn tay lên.
“Như thế nào, ba câu chưa nói xong đã muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bao-quan/1290513/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.