Trán Quán Khanh chảy mồ hôi lạnh, nhìn biểu tình mà xem, khá không được tự nhiên.
“Nói a?” Giang Phong Nguyệt có chút không kiên nhẫn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quán Khanh trắng bệch, nhìn ra Giang Phong Nguyệt không kiên nhẫn, vội vàng nói tiếp: “Khổng tước, ta là con bạch khổng tước.”
Giang Phong Nguyệt & Văn Tỉnh: “…”
“… Cho nên, thật ra ngươi luôn luôn giám thị ta?” Giang Phong Nguyệt trầm giọng hỏi.
“Không, không phải, ta không phải giám thị ngươi…” Quán Khanh trả lời quá nhanh, thế cho nên càng nói càng lộ ra, cậu ta chột dạ gục đầu xuống, hai tay khẩn trương vân vê gấu áo, nói: “Chủ tịch và phu nhân dặn dò ta chụp ảnh các ngươi…”
Về phần này nội dung ảnh chụp, đánh chết Quán Khanh cậu ta cũng không dám nói.
Bất quá Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh đều có thể đoán được nội dung ảnh chụp không sai biệt lắm, Giang Phong Nguyệt trong lòng mắng cha mẹ không đáng tin kia một lần lại một lần, cư nhiên an bài một người bên cạnh bọn họ, có cha mẹ như vậy sao?!
Nhìn Giang Phong Nguyệt nghiến răng ken két, lời Quán Khanh muốn nói cũng không dám nói, nhanh chóng tìm cái cớ chuồn đi. Nguyên bản cậu ta hôm nay muốn nói nói với Giang Phong Nguyệt để vị Nhị thiếu gia này nói vài ba câu, giúp cho cậu ta thoát ly thân khổng tước sớm một chút, có điều, trước mắt xem ra… Cậu đã gây họa rồi!
Quán Khanh: ┭┮﹏┭┮
…
“Phốc, cha mẹ ngươi thật thú vị.” Văn Tỉnh nhịn không được nở nụ cười.
“Thú vị chỗ nào?” Giang Phong Nguyệt âm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bao-quan/1290511/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.