“Mặc kệ thị phi đúng sai… Tuân theo quy tắc…
Hàng nghìn năm sau… Ai còn nhớ rõ ai…
…
Nhất thế phồn hoa… Tan thành mây khói…”
“Sai rồi.” Tiếu Khinh Trần vừa thượng tuyến chợt nghe thấy người nào đó ngâm nga bài ca không thành giai điệu, nghe xong vài câu thật sự nhịn không được đánh gãy hắn ngừng lại.
Giang Phong Nguyệt đang nghiên cứu quả “trứng đà điểu”, miệng vô ý thức ngâm ra, so với việc Tiếu Khinh Trần sửa đúng hắn, hắn càng cao hứng khi thấy Tiếu Khinh Trần thượng tuyến.
“Mỹ nhân, hôm nay ngươi lên sớm nửa tiếng.” Giang Phong Nguyệt ném trứng sủng vật vào trong túi, như một tân phụ chờ trượng phu trở về, cười vô cùng ngọt ngào.
Tiếu Khinh Trần bị nụ cười hắn làm túa ra mồ hôi lạnh, nhịn không được tát qua một phát, “Đi thôi.”
Mặc dù tát một cái, Giang Phong Nguyệt không có nửa điểm oán niệm, tựa hồ như một tiểu tức phụ theo sau Tiếu Khinh Trần, không nhắc nhớ y y có tọa ky.
“Mỹ nhân, ngươi cũng thích nghe Văn Cảnh ( không phải Trùng) hát?” Giang Phong Nguyệt tìm được đề tài mới.
“Không thích.” Tiếu Khinh Trần đạm mạc trả lời.
“Sao không thích? Hắn ta chính là ca sĩ trẻ được hoan nghênh nhất trong vòng hai năm gần đây, giọng ca của hắn được vô số chuyên gia nhận định là âm thanh của tự nhiên, nghe nói toàn cầu đều đam mê bài hát của hắn.” Giang Phong Nguyệt có chút kích động khi nhắc tới vị ca sĩ này, bởi hắn cũng là một trong những người hâm mộ người đó.
“Ngươi thích?” Tiếu Khinh Trần hỏi lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bao-quan/1290467/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.