Đại lao nha môn Phong Đô thành, lần thứ hai chật ních.
Ngoạn gia đi bắt hái hoa tặc, nha dịch bộ khoái đi tuần bắt ngoạn gia… Bóng dáng hái hoa tặc thì không thấy đâu, trong thành lại có hai vị cô nương xảy ra chuyện.
Ngoạn gia kêu rên nguyền rủa khắp nơi, rõ ràng hái hoa tặc mới là người bị truy nã được không, nha dịch bộ khoái sao không bắt hái hoa tặc mà cứ chăm chăm chú chú bắt bọn hắn?
– Không phải thành chủ treo thưởng một vạn kim sao, nếu không ngáng chân thì hái hoa tặc đã sớm bị bắt rồi?
Giang Phong Nguyệt cầm bức họa hắn vẽ mất cả nửa đêm xuống lầu, nếu được, hắn còn muốn hạ tuyến đi họa bạch y mỹ nhân, đáng tiếc tay hắn đang bị thương. Tuy hắn dùng thủy mặc (mực nước)không thuần thục như vẽ trên máy tính, nhưng danh hiệu “thiên tài nghệ thuật hàng đầu” cũng không phải là nói giỡn.
Về phần bức họa mỹ nhân đã trở thành bảo bối của hắn…
Giang Phong Nguyệt biết cổ đại có địa phương chuyên đóng khung, cụ thể gọi là gì hắn không biết, người khác có lẽ biết.
“Lão bản.” Giang Phong Nguyệt đi tới quầy, nhẹ nhàng hô.
“A? Ân…” Chưởng quầy nguyên bản đang buồn ngủ ngẩng đầu, còn chút mơ mơ màng màng, nhưng khi thấy có người trước mặt liền thanh tỉnh trở lại, “Khách quan có yêu cầu gì sao?”
“Không, ta muốn hỏi, ta cần đóng khung bức họa này nhưng không biết phải làm ở chỗ nào.” Giang Phong Nguyệt nói ngắn gọn.
“A a, khách quan biết vẽ tranh a?” Chưởng quầy có chút kinh ngạc liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bao-quan/1290437/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.