Ban đầu Tô Bắc Bằng còn cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần, nhìn thấy Lăng Quân Diệu bộ dạng thõa mãn cùng hạnh phúc thì lại nảy ra vài phần thương tình, càng đút càng thuận tay. Mà Lăng Quân Diệu thì đương nhiên là vui vẻ tới muốn thăng thiên lên trời luôn, cứ cười híp mắt suốt.
Ờ … có chút ảo giác cứ như đang đút thú cưng ăn vậy.
Đút y ăn no, cơm của cậu đã nguội lạnh cả rồi. Tô Bắc Bằng cũng nhanh chóng ăn qua loa. Sau khi thu thập rửa chén xong, từ phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Lăng Quân Diệu đang ngồi ở trên ghế salon, vẻ mặt chuyên chú mà nhìn tap chí Tài chính và Kinh tế trên tay. Tô Bắc Bằng đi chậm lại, dừng ở phía sau lưng y. Giữa trưa cho nên ánh sáng không có dịu dàng, mà rực rỡ đến chói mắt. Chính là ánh nắng ấy chiếu vào người y lại có cảm giác nhu hòa như vậy, giống như tự bản thân y đã nói mắt như thế, cho nên chỉ có thứ chói mắt mới xứng đôi hòa hợp với y.
Dường như cảm giác được tầm mắt của Tô Bắc Bằng, Lăng Quân Diệu nghiêng đầu, môi khẽ cong, trưng ra nụ cười ôn nhu xen lẫn vài phần mị hoặc khiến cho người ta ngạt thở.. Tô Bắc Bằng nghĩ đến một câu nói mà không biết ai đã nói qua: Ta yêu người nam nhân có được một khuôn mặt hoàn mỹ nhất thế giới.
“Lại đây.” Lăng Quân Diệu vỗ vỗ phần ghế nệm bên cạnh.
Như bị thôi miên, Tô Bắc Bằng ngơ ngác đi qua, ngồi xuống. Ngay cả khi đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bao-cung-bi-bao/1288978/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.