Hôm nay lúc đi làm ở tiệm bánh ngọt, Tô Bắc Bằng lại thất thần. Chẳng qua là lúc này sẽ không còn lộ ra nụ cười quái dị. Úy Kiệt có chút nghi ngờ. Buông quyển sách trong tay xuống, Úy Kiệt đi đến trước mặt cậu, quơ quơ hai tay.
Thất thần như vậy đến vài giây sau, mới lắc lắc cái đầu, “Có chuyện gì sao ông chủ?”
“Ngày hôm nay cậu làm sao thế?” Phỏng chừng, Úy Kiệt là muốn hảo hảo quan tâm nhân công , nghiêng thân, tay trái chống lên bức tường phía sau lưng Tô Bắc Bằng, một bộ dáng thản nhiên an nhàn.
“Không có a. Hắc hắc…” Có chút chột dạ, Tô Bắc Bằng ánh mắt loạn phiêu, chính là nhìn khắp nơi mà không dám nhìn Úy Kiệt. Chết cha, nếu bị cuốn gói ra khỏi đây, cậu thật sự sẽ cầm dao mổ lợn mà đuổi giết Lăng Quân Diệu. Chết đâu không chết, lại chết xuất hiện trong đầu của cậu hoài, luôn trưng ra bộ dáng cười híp mắt, bộ dạng rất soái cũng có tội, anh ta rốt cuộc có biết hay không hả?
Úy Kiệt chớp mi, hiển nhiên không tin lí do thoái thác của cậu, “Hai ngày trước còn cười a a, hôm nay thì cứ nhíu chặt mi . Tâm tình của cậu biến hóa cũng thật là nhanh, thừa dịp hiện tại không có việc gì làm, có phiền não gì, cứ nói ra một chút đi. Để cho tôi có thể cho cậu một chút lời khuyên.”
“… Thật không có!” Tô Bắc Bằng cãi bướng, kiên quyết không nói. Loại sự tình này cũng không phải thực quang vinh, loại tình cảm cấm kỵ như vầy, nói ra sẽ bị người ta cười chết! ! Không đúng không đúng, cũng không phải là lưỡng tình tương duyệt, là Lăng Quân Diệu ôm tương tư với cậu, không liên quan đến cậu, nhưng như vậy thì cậu để bụng làm cái gì nhỉ? Nhưng mà… sẽ bị hiểu lầm a? Cho nên hay là không nói! Thật là phiền chết đi được.
“Được rồi. Không có thì không có. Nhìn cậu cứ thất thần, tâm trí cứ để đâu đâu. Ra trước quầy có cái máy tính mà chơi game đi, chốc nữa khách hàng đến , mà bộ dạng của cậu cứ như thế này, làm sao tiếp đón người ta?” Mặc dù là cười cười nói ra, nhưng Tô Bắc Bằng tựa hồ có thể cảm giác được đối phương có chút bất mãn.
Tô Bắc Bằng cười xấu hổ vài tiếng, “Ngượng ngùng a lão bản.” Ai ya đi ra quầy trước. Xem một ít phim hài cũng có thể thay đổi tâm tình tốt hơn, lão bản nói rất đúng, cứ tiếp tục như vậy, cái công việc này đừng nghĩ là làm nữa. Nhìn thấy cái biểu tượng quen thuộc kia đập vào mắt, Tô Bắc Bằng lại nghĩ tới Thư Hiệp, tim lại bắt đầu mãnh liệt tung trào ra bọt khí, còn mang theo một chút… đau khổ? Tóm lại chính là khó chịu! Mẹ nó, Lăng Quân Diệu tiện nhân tiện nhân tiện nhân tiện nhân!
Không đúng…”Lão bản, anh cũng chơi Thiên Long nữa à? !”
“Ừm.” Úy Kiệt sửa sang hàng hóa còn lại trong quầy, hai chân thon dài, hai tay linh hoạt, rất nhanh nhẹn.
Tô Bắc Bằng kích vào mở ra khung trò chơi Thiên Long được ẩn, nhìn thấy cấp bật, “Oa wow, không tệ lắm, cấp lại có thể cao như vậy.” Sau đó dùng chuột điều khiển nhân vật đi lại vài cái.”Chậc chậc chậc … Lại là du long, ta kháo, Ngốc ngốc ngưu lại có tư chất tận 4989!”
“Cậu muốn chơi sao? Tôi kéo cậu.” Úy Kiệt phát ra lời mời.
“Tôi nói đùa nha. Chẳng qua lúc này không có muốn chơi nữa. Chậc chậc chậc … Trang bị sao có thể cao cấp đến chói mắt như vậy, đã thế còn ép ngọc full 6! ! Có tiền cho SoHu như vậy, chi bằng quyên cho người nghèo như tôi đi.” Tâm lý “thù phú” lại xuất hiện, Tô Bắc Bằng bĩu môi khinh bỉ. Không đúng… sao người này lại quen như vậy. Hửm? Ở lôi đài kia sao lại có cái nhân vật nữ hào tên ‘Nhẹ cười nghiêng thế gian’? Mặc trang phục Tiên Lữ xinh đẹp, tóc Ly Mộng màu bạc, quả thực chính là nữ nhân nhà cậu mà! Ác ác, còn có tên Thư Hiệp. Móa, lại còn Du Long, lại còn Cùng Kỳ!
“… Thảo nê mã!” Đột nhiên kịp phản ứng, Tô Bắc Bằng kích động mà vỗ bàn phím… Đáng thương bàn phím, thiếu chút nữa là bị bầm thây. Chống lại ảnh mắt hờn giận của Úy Kiệt, Tô Bắc Bằng có chút kích động, “Anh chính là Băng Ngạo Thiên Hạ. Tôi điên rồi! Thế giới này sao lại nhỏ bé như vậy.”
Chưa bao giờ tin tưởng cái loại “duyên phận”, nhưng trước là Lăng Quân Diệu, sau đó là Úy Kiệt, Tô Bắc Bằng không muốn thừa nhận cũng không được.
“Vậy thì sao?” Úy Kiệt hai tay ôm ngực, cũng không cảm giác mình là ‘Băng Ngạo Thiên Hạ’ có gì không ổn?
“Lão tử là Nhẹ cười nghiêng thế gian!”
“…”
Lúc này đến phiên Úy Kiệt kinh ngạc . Tiếp theo, Tô Bắc Bằng trân mình ra mà nhận phải ánh mắt quỷ dị cao thấp đánh giá cậu của Úy Kiệt. Lúc lâu sau, Úy Kiệt gật gật đầu, “Quả nhiên, vẫn là giống như trong trò chơi rất là khả ái.”
“…” Tô Bắc Bằng có chút ngốc, ngay lúc này không kịp phản ứng lời Úy Kiệt nói là chọc ghẹo, hay là lời nói thật lòng? Cho nên không có chú ý đến trong ánh mắt của Úy Kiệt ánh lên một loại … vui sướng?( Chết anh rồi Hiệp ca ơi)
Cái thứ duyên phận này, thật sự là kỳ diệu.
Úy Kiệt định cháy nhà hôi của , “Qua bang của tôi đi, được không? Dù sao cậu cũng đã cùng Thư Hiệp ly hôn .”
Bị nói trúng tâm sự, Tô Bắc Bằng lại trở nên phờ phạc, vô lực ngồi xuống, “Tôi không còn muốn chơi trò chơi này .” Có lẽ là tâm lý tác dụng, cậu cảm thấy rất là mỏi mệt. Một người nam nhân, cho dù chỉ là trò chơi cũng không nói thật với cậu, huống chi là sự thật? Tô Bắc Bằng không thể nhu nhược mà không nhìn thẳng vào vấn đề này. Có lẽ đây chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng có lần đầu tiên rồi cũng sẽ có lần thứ hai, Lăng Quân Diệu rất ôn nhu, quá hoàn hảo, rất không… sự thật, nếu như là ở trò chơi, Tô Bắc Bằng sẽ có dũng khí cùng anh luôn luôn bên cạnh nhau, chính là ở sự thật, cậu thừa nhận, cậu là một con ốc sên! Khi vướng vào chuyện tình cảm chỉ biết rúc đầu, cậu sợ bị thương tổn. Rất sợ.
“Vậy chúng ta chơi trò chơi khác. Cùng chơi chung?” Úy Kiệt tiếp tục câu dẫn, “Cậu có thể tiếp tục chơi nhân yêu, không ai chịu cậu, tôi sẽ cưới cậu, thế nào?”
“…” Tô Bắc Bằng rất muốn ném cái xem thường cấp lão bản của mình, cậu mà lại không có tiền đồ như vậy sao, à không, cậu có thể dở như vậy sao? Không ai lấy thì không ai lấy, chẳng qua chỉ là cô độc cả đời thôi mà. A phi~, không đúng không đúng. Xua tan hết thảy suy nghĩ lung tung trong đầu, Tô Bắc Bằng miễn cưỡng trưng ra cái tươi cười, “Rồi nói sau.” Bây giờ thì không có tâm tư.
“Cậu cười như vậy, so với khóc còn khó coi hơn.”
“Làm sao anh biết? Anh chưa từng thấy tôi khóc qua mà!” Tô Bắc Bằng phản bác.
“Trực giác nam nhân.”
“Thiết.” Tô Bắc Bằng nghiêng qua liếc Úy Kiệt một cái. Không chính xác nhất chính là trực giác nam nhân kia! !
Hình như đã quên mất cái gì đó? Tô Bắc Bằng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cảm giác giống như quên cái gì? Trong lúc vô tình lại thoáng nhìn màn hình trò chơi… Nhẹ cười nghiêng thế gian, lại có danh hiệu xinh đẹp ‘Thư Hiệp nương tử’ trên đầu …
“TMD!” Tô Bắc Bằng đáy lòng lửa giận lại hừng hực thiêu đốt, lại không tự kìm hãm được đấm tay vỗ mạnh lên bàn, cảm giác đau tê tái lại càng như đổ dầu vào lửa. Đầu sỏ gây nên chính là Lăng Quân Diệu!
【 trước mặt 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]CMN, Thư Hiệp điên khùng kia ngươi có còn biết xấu hổ hay không! !
【 trước mặt 】[ Thư Hiệp ]?
Lăng Quân Diệu có chút mê hoặc, chưa bao giờ thấy qua Băng Ngạo Thiên Hạ tức giận kích động như vậy, anh có làm gì chọc tới y sao?
【 trước mặt 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]Ly hôn rồi , ngươi thế nhưng mở hào của người ta lên mà phục hôn!
Chuông báo vang lớn trong đầu Lăng Quân Diệu, cái sợ hãi luôn luôn chon sâu trong nội tâm lại nhảy ra —— Băng Ngạo thật sự thích Nhẹ cười! Tô Bắc Bằng chỉ có một, chỉ có một. Lăng Quân Diệu, anh không quý trọng, cậu sẽ vuột ra khỏi tầm tay của anh!
Tựa như chế giễu cười nhạo Tô Bắc Bằng, cái loa chói mắt xuất hiện:
【 loa 】[ Cầu ái ]chúc mừng bang chủ Nhẹ cười ngốc mụ cùng Thư Hiệp đại thần phục hôn! Giận hờn nhỏ, tranh cãi nhỏ, tuyệt đối không thể thay đổi được tình cảm đôi bên, cả hai đã quyết tuyệt đối trung thành với con đường đam mỹ nha!
【 loa 】[ Không cần sờ ta ]Chậc, Lão Đại, chuẩn bị bắt đầu động phòng lần hai đi?
【 loa 】[ Dương mị mị ]Thư Hiệp, ngươi sao lại có thể mờ mắt bị cái loại cứt chó lừa gạt chứ? Nhẹ cười này là cái thứ đàn bà *** đãng bị người ta vứt bỏ, ngươi lại đem về xài tiếp? Ngươi cũng không sợ vi trùng vi khuẩn sao …
【 loa 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]Cút giùm đi cái thứ không có não kia! Ta thà là người đàn bà *** đãng còn hơn ngươi cái thứ giấy lót ngày dì ghẻ, hứng máu không hết còn bị rỉ ra bên ngoài, AIDS mà còn gặp thêm bệnh giang mai, ai mà dám lại gần ngươi thì J nát vụn B nát vụn MM nát vụn! ( 3 vòng đó )
Úy Kiệt lúc này thật sự tin tưởng Tô Bắc Bằng chính là Nhẹ cười, cách mắng chửi người “điên” đến như vậy, ai đụng trúng cậu liền chỉ có … chết.
Nhìn thấy cái loa này, Lăng Quân Diệu dùng cái đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra được Băng Ngạo Thiên Hạ không phải bản nhân, mà là Tô Bắc Bằng .
【loa 】[ Nhan tịch ]a! Hảo uy vũ!
【 loa 】[ Dương mị mị ]Băng Ngạo Thiên, ngươi muốn gây chuyện có phải không? Đừng tưởng rằng Thư Hiệp đi rồi, ngươi có thể ở trước mặt Hồi Ức mà phát điên!
【 loa 】[ Tân minh duật ]Nói lời vô nghĩa nhiều như vậy để làm gì? Trực tiếp mở bang chiến dã ngoại! Là nam nhân thì tới.
【 loa 】[ Thư Hiệp ]Kính Hồ chờ. Lão bà, đừng ngạo kiều trở về cùng vi phu kề vai chiến đấu. Vi phu cần ngươi.
【 loa 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]Cút!Lão tử mà mở ra trò chơi, ta con mẹ nó liền thật là một đầu heo!
【 loa 】[ Mộc tử mộc ]chẳng lẽ Nhẹ cười sama thượng Băng Ngạo hào? YOYOYO~~~ hồng hạnh xuất tường!
…
Loa tiếp tục lại tung nước miếng. Chiến tranh lại hết sức căng thẳng.
【 bang phái 】[ Phát hỏa đẹp ]Lão Đại, cái đám nữ nhân thiếu gan thiếu não này, cho bánh xe luân X bọn hắn!
【 bang phái 】[ Nằm cái rãnh đại gia ngươi ]Đồng ý!
【 bang phái 】[ Tiểu * Linh Nhi ]Tán thành, bọn ngụy nữ nhân này thực tiện. Giết chúng ta không phải lần một lần hai .
【 bang phái 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]Hảo!
Đang lúc nổi nóng, Tô Bắc Bằng kích động gõ ra chữ, bàn phím tách tách cách cách lên.
【 bang phái 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]Cửa Kính Hồ tập hợp, đánh bang chiến mọi người tập họp!!!
Úy Kiệt không nói gì cười khổ, y cố gắng duy trì hình tượng Băng Ngạo Thiên Hạ là người khiêm tốn, hình tượng phong độ thân sĩ, nhưng bây giờ mọi thứ đã giống như Hoàng hạc giá tây một đi không trở lại. Nhìn thấy cửa Kính Hồ tụ tập càng ngày càng nhiều người, Úy Kiệt có chút kinh ngạc. Xem ra mọi người trong bang của mình bị chọc giận, acc lớn acc bé gì đều kéo ra hết, ác chiến là khó tránh khỏi .
【 trước mặt 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]Chân trời góc biển đều cút cút cút cút cút trở về! ! Người khác sẽ nói lấy nhiều khi ít, thắng không quang vinh. Các ngươi không biết xấu hổ, nhưng mà lão tử biết xấu hổ.
【 trước mặt 】[ Ta có một con thảo nê mã ]~~ chính là luân gia muốn ngược người…
【 trước mặt 】[ cầu ái ]Muốn đánh nhau muốn ngược người
【 trước mặt 】[ nhan tịch ]Muốn Tọa sơn khán đả cẩu! ( Ngồi trên núi ngắm cảnh đánh chó ).
【 trước mặt 】[ Tân minh duật ]Tiểu tử ngươi nói nhiều làm gì. Thua thì quỳ xuống trước mặt gia đây, tự nhận là mình gà, gia cao hứng liền bỏ qua ngươi.
【 trước mặt 】[ Băng Ngạo Thiên Hạ ]Biết thái giám cổ đại có bộ dạng ra sao không? Đã bất lực lại còn tỏ ra là mình hơn người, không có kê kê mà còn muốn phiêu kỹ nữ, bộ ngươi tưởng ngươi là con ngựa sao, tuy là nó có kê kê, nhưng mà bị vạn nhân kỵ a? Thiết, đừng nói tới kê kê, đóa hoa cúc đều sớm bị bạo thành hoa loa kèn rồi!( Gà còn gọi là kê, Bằng tử chơi chữ lại )
Nhìn thấy đoạn nói chuyện này, Úy Kiệt thật khó mà có thể duy trì mỉm cười, hận không thể ôm bụng cười, sợ là làm mất phong độ, cố gắng nhịn xuống, chẳng qua ánh mắt đều loan .
Đại chiến trước tiên là phải mắng chửi lẫn nhau trước, không chỉ làm giảm bớt nhuệ khí của đối phương, còn có thể phấn chấn sĩ khí bên ta, trò chơi huyết khí phương cương thì Pk càng hăng say!
【 trước mặt 】[ Tiểu * Linh Nhi ]Oa wow, mắng người thật là tốt nha .
【 trước mặt 】[ Tiểu * Băng nhi ]Chậc chậc chậc ~~cái đám jian phu yin phụ của bang Hồi Ức chẳng thấy nổi giận nha~~.
【 trước mặt 】[ Nằm cái rãnh đại gia ngươi ]Các huynh đệ! ! Chúng ta tiến lên!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gì kia… Ở lại sẽ trẻ còn có một càng. Cần thịt tiếp tục bưu ta hòm thư.
[email protected] com xem ở ta chăm chỉ như vậy phần thượng, dám nhiều tát điểm hoa, nhiều ném chỉa xuống đất Lôi Thần mã sao?
Đối ác, cám ơn các vị thân ném địa lôi, tạc được ta đã mất hồn lại mất hồn – – từ cùng.
Vì sao ta viết mắng chửi người càng viết càng thuận? Ta lau lặc. . .
Bởi vì ở con ngựa lên tự, cho nên lưu bình ta sẽ một lát hồi phục, chờ thời gian dư dả đó.