Tìm vài cái luận văn xem thử, đều không có thấy có gì hay ho, Tô Bắc Bằng quyết định buông tha, dụi dụi hai mắt. Nhìn sang laptop cạnh bên cây xương rồng nhỏ, thu lại u ám trong mắt, tắt đi laptop. Thời gian vẫn còn rất sớm, nhưng cậu cảm giác cả người đều rất mỏi mệt, cũng không biết là trong lòng mệt hay thân thể mệt. 
Mở vali quần áo, lấy ra một khung ảnh cũ kỹ. Tiểu nam hài trắng trắng tròn tròn mới sáu tuổi, cùng ba ba ma ma nắm tay ở giữa một vườn hoa cải dầu cười rất vui vẻ. Đây là thời gian lúc cậu mới vừa được nhận nuôi, ba mẹ mang theo cậu về ở nông thôn sưu tầm dân ca, du ngoạn chụp ảnh. 
Ngày đó, e là ngày vui nhất trong hai mươi ba năm của Tô Bắc Bằng cho tới nay. Đầu tiên là bắt bướm, cùng ba ba bắt cá nhỏ, tiếp theo là nướng cá, ăn đơn giản, cho đến hoàng hôn ở trên một gò núi nhỏ xem mặt trời lặn, cả nhà mới thỏa ước mong mà trở về nhà. 
Có thể nói, lúc ấy hàng nghìn hàng vạn yêu thương đều tập trung ở cậu, mãi cho đến ma ma có bầu. Lúc ấy cậu vẫn còn rất đơn thuần, phi thường cao hứng chính mình sẽ có một đệ đệ hoặc là muội muội . Nhưng ba mẹ sắc mặt càng ngày càng lạnh nhạt, cậu cũng không có để ý đến. Thẳng đến một ngày kia sáng sớm, ma ma gọi hắn bảo phải trọ ở trường, nói là ba ba công tác vội, không thời gian đưa đón cậu đến trường tan học. Tuy rằng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-bao-cung-bi-bao/1288937/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.