Mặc Vân rốt cục cười ra tiếng, hướng cô đến gần, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Chị, em đã đến.”
Sau đó ngoài dự kiến của mọi người, cô nâng hai tay lên nhéo cái mặt hắn,dùng sức chà đạp một phen mới nói: “Thật, thật mềm a, tốt, tốt. . . . . . Nhưng. . . . . . Ơ!”
“Khi nào thì chị ăn nói lắp bắp vậy?” BịNam Nam chà đạp một phen, khẩn trương trong lòng đã sớm tiêu tán, chỉcòn lại sự vui vẻ cùng ngọt ngào, rốt cục được chạm vào vợ rồi, không,là vợ chủ động chạm vào mình đó nha.
Trên gương mặt còn lưu lạidấu vết bị vuốt ve, ai kêu cô dùng lực quá lớn làm chi. Quá gần, có thểcảm nhận hơi thở từ đối phương, Mặc Vân rốt cục nhịn không được ôm cổcô.
Tiểu Cầm cùng Đại Dũng hé miệng cười.
Lí Nam Nam sợ run cả người, lúng ta lúng túng hỏi: “Mặc tiểu trư? Thật là em?”
“Ừm.” Mặc Vân càng ôm chặt một chút, liền buông ra, dù sao mới lần đầu gặpmặt nên không dám quá mức. Bất quá hai mắt cô sáng lên: “Em đáng yêuquá!! A, em trai, em thật cao oa, da còn mịn màng nữa, bảo dưỡng saovậy?”
Tiểu Cầm hóa đá… Nha đầu này lại ngứa mình, nào có chuyệnvừa gặp đối tượng trên mạng mà đã nói những lời này, tư tưởng của cậu ấy thường dân như nàng quả nhiên không hiểu được!
“Lí Nam Nam, cậu nên cho tớ cái công đạo đi?” Từ Dương không nghĩ tiếp tục nhìn họ thân mật, giọng điệu lạnh nhạt nói.
Mặc Vân nhìn cô tràn ngập yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chan-troi-goc-be/3121920/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.