Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~(≧?≦)?
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới lầu, tiểu nhị tửu lâu đang lôi kéo một cô nương ra ngoài cửa, đó là một cô gái độ tuổi hoa niên xinh đẹp, nhưng quần áo nàng mặc lại tả tơi, đầu bù tóc rối, giày mang trên chân rách một lỗ lớn, lộ ra đầu ngón chân đất cát bám đầy. Nàng trên đầu cắm cọng cỏ, quỳ gối ở cửa quán khóc đến thê lương tuyệt vọng, dù bị điếm tiểu nhị hung bạo lôi kéo đuổi đi, vẫn kiên quyết không từ bỏ ý định chạy ngược về, quỳ xuống tại đại sảnh từng cái từng cái dập đầu: “Cứu cứu nương ta với, cầu xin các vị lão gia. Làm ơn hãy cứu giúp nương ta!”
Khách ra vào tránh không kịp, khách đang ở ăn thì kín đáo phê bình, điếm tiểu nhị cùng nàng cứ giằng co ầm ĩ, chưởng quầy chịu hết nổi đầy mặt phẫn nộ, quyết định xắn tay áo tiến lên tự mình đi đuổi người.
Hoắc Hương đương chạy, động tác đột nhiên im bặt, y hơi hơi xúc động, quay đầu vọng Yến Hoài: “Thiếu gia…… Là bán mình cứu mẹ.”
Đừng thấy y ngày thường tâm lớn lọt gió, còn cả ngày lắng xắng không đủ ổn trọng, nhưng thực sự là một người dễ dàng mềm lòng, lúc trước thấy Quý An u uất y liền tự giác muốn che chở, hiện tại mắt thấy một cô gái yếu ớt thê thảm càng là không thể bỏ qua.
Y chỉ chỉ ngoài sảnh, vẻ mặt rặt biểu tình không đành lòng, hướng Yến Hoài xin xỏ: “Thiếu gia, nữ tử này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-an/2569568/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.