Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Đây là Tân Trì sơ sẩy, năm đó y tuổi tác nhỏ, mua hạ nhân lại không biết chuyện khế ước thân, chờ trở về nhà thì vội vàng ứng phó cha cùng tổ mẫu, đem Quý An quăng sau đầu, lâu dần hoàn toàn bị Tân gia quên mất.
Nói trắng ra, nếu Quý An không phải người an phận, tự mình tẩu thoát khỏi Tân phủ, thì cái danh hạ nhân bỏ trốn cậu cũng không được tính.
Người chung quanh dừng lại xem náo nhiệt càng lúc càng đông, còn tiếp tục giằng co nữa, dám chưa tới nửa khắc, cái tiêu đề - “Đại thiếu gia Tân phủ vì đoạt một tên tùy tùng với Yến gia nhị thiếu gia mà đánh nhau rồi” – chắc chắn sẽ bị dư luận thiêu dệt, bêu rếu khắp cùng làng ngõ xóm, Tân Trì thật sự gánh không nổi cái vai trong vở kich chết tiệt này.
Còn không phải chỉ là tên hạ nhân, Tân Trì đen mặt ngẫm, y thích đấy, nhưng chẳng đến mức cứ nằng nặc phải là Quý An.
Tân Trì bị câu chất vấn kia, một hơi cứng họng, xoay người nhấc bước: “Được, Quý An, là chính ngươi không muốn trở lại.”
Y phất tay áo bỏ đi, Yến Hoài nửa cái liếc không thèm phân, ung dung thả mành xe ngựa, mới đem nhóc con đang khóc hu hu thành bóng bóng nước trong ngực moi ra, xem một cái, quả nhiên 4 mí đã sưng húp như hạch đào.
Hắn đỡ bả vai Quý An, hơi cúi thân xuống để Quý An nhìn chính mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-an/2569564/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.