Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển! Tôi tăng ca về rồi đấy!
- --------------------------------------------------------------------------------------
Quý An câu ý mơ mơ hồ hồ, nhưng Yến Hoài vẫn có thể nghe hiểu tâm tư cậu.
Hắn rõ ràng nói qua danh chính ngôn thuận, nhưng hiển nhiên bé con không có tin.
Đại khái là thật sự chưa từng có người nào thực sự yêu thương nhóc ngốc này, nhân sinh của cậu trở nên dị dạng, chỉ học được cách lấy lòng và trả giá, lại không dám mong đợi có thể được hồi báo chở che, vì thế chẳng sợ chỉ thụ hưởng chút thiện ý, đều sẽ kinh sợ, như bước đi trên băng mỏng.
Này không tốt, tuy rằng có điểm khó, nhưng là Yến Hoài tính toán muốn cậu học sửa lại.
Yến Hoài im lặng một hồi, xem cái chén trước mặt Quý An, bảo: “Đem cháo uống hết đi.”
Quý An lập tức rối rắm, cậu cảm thấy thiếu gia hình như tức giận, thiếu gia không ừ hử gì với lời cậu nói cả, hơi chua xốc lên hốc mắt phiếm hồng, cậu nhấp nhấp miệng, cảm giác vị trí ở tim ẩn ẩn nhói đau, bay nhanh rũ đầu, lại nghe thấy Yến Hoài bổ sung một câu: “Không được để cơm thừa.”
Đầu óc cậu hoàn toàn rối loạn, thân thể theo bản năng nghe lời, cầm cái muỗng, một muỗng một muỗng nhét cháo vào miệng, vị cháo nhạt nhẽo, thậm chí cậu cũng quên cháo hẳn nên ăn kèm chút dưa muối.
Yến Hoài không ăn tiếp, chỉ ngồi nhìn Quý An hoang mang lo sợ uống xong một chén cháo, mới kêu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-an/2569549/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.