Trịnh Hủ nghĩ nghĩ, chớp mắt xoay chân, lần thứ hai trở lại lầu hai của tiệm may.
Tiểu nhị vừa mới tiếp đón hắn có chút kinh ngạc, bởi vì hắn đã sẵn lòng hoa cho cửa tiệm rất nhiều bạc, gã liền xốc dậy tinh thần hiếu khách, vui vẻ bước nhanh qua đối hắn có chút lấy lòng, hỏi thăm Trịnh Hủ có phải đã quên đồ vật quan trọng gì sao.
Trịnh Hủ nói "không", lại nói: "Ta còn muốn đặt may thêm một bộ quần áo nữa ”
Vừa rồi vì để sửa tay áo và cổ áo cho Trịnh Hủ, tiểu nhị đã giúp hắn đo qua kích thước, lưu loát chào mời: "Dễ thôi ạ, khách quan coi trọng kiểu dáng nào, muốn yêu cầu loại vải vóc nào, xin ngài cứ đề, ta sẽ ghi chép lại. ”
Trịnh Hủ suy ngẫm vài giây, vẫn là vòng vấn đề cũ: "Mất bao nhiêu ngày? ”
Nghĩ đến cái bao bạc Trịnh Hủ hào phóng trả, tiểu nhị tiệm may cảm thấy có thể ưu tiên cho hắn, gấp gáp tăng hiệu suất chế tác sản phẩm, vì thế ước định, cần ba ngày thôi.
Thời gian ba ngày là con số có thể chấp nhận được, Trịnh Hủ tính toán dùng hai ngày đi thám thính rõ ràng tình huống của cái kỹ quán đấu vật kia, một ngày thì truy vết lộ trình của người nọ, sau đó, trước khi tiến hành kế hoạch thì tranh thủ đến lấy quần áo.
Hắn chỉ định chất liệu vải vóc, lại chọn một phong cách yêu thích của giới văn nhân đương thời, mãi tận lúc kết toán bạc mới phản ứng được có gì kỳ kỳ, nói với tiểu nhị tiệm may: "Đây không phải là đặt cho bản thân ta, kích thước không thể dựa theo số đo của ta được. ”
Ngân phiếu đã bày chình ình trước mặt, nhưng mắt thấy mối mần ăn lớn sắp vụt khỏi tay làm không được, tiểu nhị cửa hàng vẻ mặt đau khổ hỏi: "Vậy có thể làm phiền khách quan mời đối phương tới đo kích thước một chút hay không? ”
Chương Hoa ở nơi kinh đô xa xôi, Trịnh Hủ cho dù hy vọng cỡ nào thì hiện giờ cũng không mời y nổi, hai bên khách chủ, một do dự một rầu rĩ trong chốc lát, hắn bèn hỏi tiểu nhị: "Hắn nhất thời không thể tới ngay, nhưng ta ước chừng được vóc dáng kích thước người của hắn, nhu vậy có thể không? ”
Cuối cùng Trịnh Hủ lấy kích thước bàn tay và cánh tay lượng lượng, khoa tay múa chân để căn chỉnh dáng người chương Hoa, cùng chưởng quỹ thương nghị, nếu là xiêm y không thích hợp, thì có thể mang tới tiệm sửa đổi bất cứ lúc nào, xong xuôi mới giao tiền đặt cọc.
Lần thứ hai trở về khách điếm, sắc trời đã tối đen, Trịnh Hủ đem bội kiếm của mình lau qua một lượt, lại một lần nữa ấn động cơ quan trên vỏ kiếm, đem hai thanh phi đao từ bên trong chuôi kiếm lấy ra chăm chú hồi lâu, hắn không cất trở lại mà trực tiếp đặt ngay bên gối đầu của mình, mệt mỏi khép mắt, cố gắng ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngày hôm sau, bộ xiêm y sửa đổi kia của hắn đã chỉnh xong, tiểu nhị ấn địa chỉ hắn lưu lại bữa trước, chuyển đến khách điếm cho hắn.
Trịnh Hủ thay đổi quần áo giày vớ, đối diện gương đồng, điều chỉnh một chút biểu tình cơ mặt, rồi cầm một thanh đoản đao nhét kỹ vào trong lồng ngực, rặt vẻ lông bông xiêu vẹo xuống lầu, mười phần bộ dáng con cháu hoàn khố ăn chơi trác táng, dạo về phía kỹ quán đấu vật.
Dựa theo kế hoạch, hắn nội trong ba ngày, nhất quyết phải moi cho ra hành tung của kẻ hắn đã từng gọi là sư phụ kia.
Sự tình kế tiếp liền bắt đầu trở nên đơn giản, Trịnh Hủ lẻn vào trạch viện của người nọ, sau khi đánh ngất xỉu sáu tên gia đinh hộ viện đá văng khỏi cửa phòng ngủ, lập tức quậy thành cục, dứt khoát dốc lực cùng gã ẩu đả so chiêu.
Trước năm mười hai tuổi, chiêu thức quyền cước hắn sở hữu, toàn bộ đều do người này chỉ bảo, cũng vì vậy lần động thủ dĩ vãng ấy, Trịnh Hủ thua thực sự thảm, còn suýt chút bay luôn mạng nhỏ, nhưng là sau mười hai tuổi, các giai đoạn Trịnh Hủ trưởng thành, bò trườn lê lết phấn đấu, người kia triệt để không biết gì cả, cho nên kết quả lần thí đấu này, Trịnh Hủ thắng.
Bất quá, vẫn bị người đàn ông đó đánh một chưởng, chịu chút ít nội thương. Trịnh Hủ dùng hai phi đao quá khứ từng đóng đinh vào cơ thể mình, một trái một phải nện vào vị trí bả vai người kia, phế bỏ sạch sẽ công phu nội lực của đối phương, bình tĩnh nhìn trên người y máu lưu đầy áo.
Trằn trọc suốt tám năm, hắn thời thời khắc khắc không thời điểm nào mà không kè kè hai quả phi đao ấy bên người, mỗi ngày đều nghĩ đến một màn này sẽ phát sinh, hiện giờ rốt cuộc thành hiện thực.
Hắn động động miệng, hai mép môi mấp máy, gọi đối phương: " Sư phụ.”
Người nọ đau đến kêu rên, cũng không có cứng rắn can trường như hắn thường nhớ, thoáng chốc khiến cho Trịnh Hủ không khỏi hoài nghi, nhân vật phong ba trong ký ức của hắn cùng người trước mắt đây, có hay không phải là đồng dạng một người.
Hắn nắm chuôi đoản đao đặt sát cổ đối phương, vẽ nhẹ vạch ngang cái dấu vết đầy tính đe dọa, chẳng chút nề hà, thẳng thắn truy vấn: " Lúc trước, vì cái gì phải phản bội? ”
Người kia buồn cười, mỉa mai trợn trừng Trịnh Hủ, chịu đựng cơn đau thấu tim gan, đứt đoạn châm biếm: "Chủ tử ngươi đều không nói cho ngươi biết à? Ta vốn dĩ cũng đâu phải thuộc hạ của hắn, ta vì chủ tử của ta, muốn giết hắn, không tính là phản bội đi. ”
Mỗi người thờ một chủ, nguyên lai người trước mắt, cũng chưa bao giờ coi đồ đệ như hắn là thân nhân.
Trịnh Hủ cũng không tiếp tục hỏi nữa, trầm mặc áp người đến nha môn tri phủ của Súc Châu phủ, phát ra lệnh bài của Tam hoàng tử, lưu loát sai bảo binh lính chuẩn bị xe chở tù, nhanh chóng đem người giải về kinh.
Lúc hắn xách “ Sư phụ” đến cổng nha môn tri phủ đúng thời điểm bình minh rẽ mây mù, một thân lem luốc vết máu khô cứng tanh hôi, áp giải một nam nhân khác cũng một thân máu me nhầy nhụa, bị không ít dân chúng nhìn thấy, hù tiểu nhị hàng may sợ gần chết, tất nhiên không dám ghé đưa cho hắn quần áo đã đặt, vẫn là Trịnh Hủ phải tự mình qua lấy một chuyến.
Trịnh Hủ đơn độc mà đến, lúc trở về cũng cự tuyệt đề nghị tri phủ Phủ Súc Châu thần tình nơm nớp lo sợ nói muốn phái người hộ tống hắn, lại đơn độc áp giải "sư phụ" bị hắn tra tấn đến không thành hình người hồi kinh.
Vẫn là từ cửa thành phía nam quay trở về, bất quá hắn không nhìn thấy Chương Hoa.
Thời điểm đi qua cửa thành, hắn như cũ thói quen cẩn thận, dò xét xung quanh một lượt, không thấy ai để lại ám hiệu cho hắn, chứng minh Chương Hoa không có kích hoạt cái pháo thủ tín hiệu cầu cứu hắn đã lưu lại cho y.
Trịnh Hủ thần kinh nguyên chặng đường căng như dây đàn, bởi vì hiện thực yên ả này, có chút thả lỏng, ngay sau đó những thân vệ khác của Tam hoàng tử nhận được tin tức đến tiếp ứng, hỗ trợ đưa phạm nhân đến nhà giam Đại Lý tự, Trịnh Hủ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vốn dĩ đã vừa buồn ngủ vừa mệt gần chết, lại còn phải đánh giáp lá cà xứng đáng một trận, còn bị trúng chiêu, bị thương, trạng thái cực kỳ không tốt xong, dựa theo mạch logic bình thường tới nói, thì hiện tại hắn hẳn là chỉ muốn tìm góc xó xỉnh riêng tư nào đó, thẳng cẳng đánh cái giấc ngon lành.
Cho nên, Tam hoàng tử cũng sai thủ hạ truyền lời, nói Trịnh Hủ kiêm trình vất vả mệt nhọc, không cần lập tức tiến cung diện kiến y, trước cho phép Trịnh Hủ nghỉ ngơi thoải mái bổ lại sức đã.
Trịnh Hủ dắt ngựa của mình, không mục đích chậm rì rì, lang thang trên con phố rộng thênh thang chốn kinh thành.
Hắn kỳ thật minh bạch tâm tư của Tam hoàng tử, là ý tứ tạo cơ hội cho hắn, lẳng lặng một mình thẩm vấn kẻ phản đồ.
Sự tình liên quan đến người kia, điện hạ luôn là đối hắn không yên tâm, có thể lúc này đây, hắn lẻ loi một thân đi tới, cho dù không mang theo ý đồ sâu xa chi, cũng có khả năng khiến cho điện hạ sốt ruột thực lâu.
Trịnh Hủ thanh giả tự thanh, dùng việc chính tay mình xuất thủ, cùng hai quả phi đao “ kỷ niệm” ấy ghim sâu xương bả vai, phế triệt để công phu cả đời của đối phương, chứng tỏ bản thân cũng giống như điện hạ, hận người kia, vì thế nghe lệnh làm việc, tu dưỡng một ngày rồi mới tính toán tiến cung.
Nhưng hắn lại không có ý định hồi chỗ ở của mình, ngó ngó bao tay nải được hắn bảo vệ rất khá, xốc lên chút tinh thần, dạo về hướng phủ Chương Hoa.
Vấn đề là, Chương Hoa không ở Nam Giao, cũng không hề an nhàn trong phủ.
Chương Hoa phụng mệnh chủ trì điều tra công vụ Nam Giao, ngay từ ban đầu đã hoàn toàn không moi nổi đầu mối, càng điều tra lại càng gặp trở ngại trùng trùng điệp điệp, rối lung xu bung, lúc đó y còn chưa rõ ràng án tử mức độ liên lụy rộng rãi, chỉ là mơ hồ cảm thấy phương hướng không hợp lắm, vội vàng đi thương nghị với Tả Kính. Hai người bàn bạc thảo luận, đều giật nảy nhận thức, hiện tại can hệ trọng đại, Tả Kính mau chóng soạn thảo tấu chương đệ trình tiến cung, nhưng đúng buổi tối hôm đó, Chương Hoa liền nhận được một phong mật tín, đường dây cá nhân, tổ chức sản xuất hay điểm đợi hàng, nhất nhất đều ghi trắng trợn trên thư, Chương Hoa ngay lập tức nắm tín đuổi theo, tiếc rằng ngay cả bóng dáng người đưa tin cũng không bắt kịp.
Chương Hoa tròn đêm mất ngủ, nhìn phong bì đặt ở trên án, lại nhìn khẩu pháo hoa tín hiệu Trịnh Hủ trước khi xuất hành đã cho y, bên mật tín bên pháo, ngắm đến xuất thần.
Ở trong hoàng thành đầm rồng hang hổ, người tự nguyện giúp y, lại đồng thời có năng lực giúp y, chỉ mỗi Trịnh Hủ.
Vấn đề là Trịnh Hủ bây giờ đang ở bên ngoài kinh thành.
Chương Hoa đầu óc lần mò trong chốc lát, đột nhiên phát hiện chính mình, mạch não suy nghĩ không biết khoảnh khắc nào đã từ trọng điểm nguyên vật liệu rẽ ngoặt chuyện Trịnh Hủ hiện tại đang ở đâu, thoảng thốt chỉnh đốn ngay ngắn suy nghĩ, tự mình xách đèn khoác quần áo, hô hoán quản gia chuẩn bị xe ngựa, suốt đêm chạy đến khu vực nha môn mà Tả Kính phân phái người cho y, dứt khoát đem một trong những nơi sản xuất tịch thu kê biên tài sản.
Đó là một trong số ba ổ nhóm được tiết lộ trên mật thư, thân là người chủ sự không thể hấp tấp, không xem xét đầu đuôi, nhưng chức vụ quản lý cũng không phải là một vị trí nhỏ bé, phải lọc chọn sự tình thích hợp khơi mào để khơi mào, lại nhất định không thể quên lưu lại đường sống cho mấy đại nhân vật giựt dây phía sau màn, cần thiết phải tạo cho Hoàng Thượng không gian đong đếm.
Sự tình náo loạn lớn, tự nhiên không đến phiên một quan viên nhỏ bé như Chương Hoa có thể bạo gan gánh ghế chủ sự, việc ở Nam Giao chắc chắn Tả Kính phải đích thân lăn lộn, Chương Hoa thì làm phó thủ, cả ngày bận rộn tới mức ngay cả cơm cũng không rảnh ngồi ăn.
Khi Trịnh Hủ từ chỗ miệng quản gia nhà chương Hoa biết được tình huống, liền có chút xúc động, muốn khẩn cấp túm Chương Hoa vác về.
Tuy nhiên, không đợi hắn động tay động chân, Chương Hoa đã tự giác hồi phủ.
Trịnh Hủ ngược lại ngây dại.
Ước chừng chỉ mới mười ngày không gặp, Chương Hoa tựa hồ gầy đi thực nhiều, nhưng so với hồi trước, cả người càng hiện vẻ thanh tuyển tao nhã hơn, như tùng như bách.
Năng lực suy nghĩ giống như vào thời điểm bắt người đã bị tiêu hao quá mức rồi, Trịnh Hủ ngay cả câu chào hỏi khách sáo cũng quên béng mất, cuối cùng vẫn là Chương Hoa mở miệng trước, một bên từ cửa lớn đi vào, một bên bắt chuyện: "Tiểu Trịnh đại nhân công vụ làm xong rồi sao? ”
Trịnh Hủ chỉ có biểu hiện cơ mặt, thoạt nhìn coi như ổn thỏa, trên thực tế kỳ thật lòng dạ bối rối núi nùi.
Thực sự kỳ quái, hắn thoáng chốc bỗng nhận thức vấn đề, nếu hắn phải vì thứ gì đó mà một đoạn thời gian không nhìn thấy Chương Hoa, thì kế tiếp, sẽ luôn phải yêu cầu chút ít khoảng lặng nhằm thích ứng, bằng không khẳng định sẽ bị Chương Hoa dễ như trở bàn tay, từng tấc ruộng vườn công thành chiếm đất, mặc dù Chương Hoa cái gì cũng không có làm.
Cách một hồi, Trịnh Hủ mới ổn định tốt giọng nói của mình, ngu ngơ bình luận ngược Chương Hoa: "Hình như ngươi gầy đi? ”
Hắn dùng ánh mắt cách cái bàn, đo đo vòng eo Chương Hoa đôi chút, cảm thấy quần áo mình đặt riêng tặng Chương Hoa, có lẽ sẽ hơi bị quá cỡ, không nhịn nổi, bồi tiếp: " Phải chịu khó ăn nhiều thêm lên. ”
Lại nói: "Tiểu Trịnh đại nhân cũng nên ăn nhiều..."
Còn chưa thăm viếng chán ngán xong, Trịnh Hủ bỗng nhiên đứng dậy đem đèn nến toàn bộ thổi tắt, cánh tay duỗi ra, từ tốn dẫn đường Chương Hoa bước vào trong lòng ngực chính mình, chân thật lượng lượng được thắt lưng thon thả lại nhỏ đi một vòng của Chương Hoa.
Hắn đem Chương Hoa khép ở trước người, nửa ôm Chương Hoa hướng chân tủ trong phòng tránh sâu chút, cùng lúc đó tóc mai dán kề vành tai trắng nõn, cùng y thủ thỉ thông báo: "Suỵt, trên nóc nhà có người. ”
Chương Hoa lại lần nữa cảm thụ được luồng khí nóng bỏng phả đến từ thiếu niên.
Trịnh Hủ dán quá chặt chẽ, trong phòng xung quanh thì tối đen như mực, vật gì điều gì cũng đều không phân biệt rõ, mờ mờ ám ám, Chương Hoa theo bản năng khe khẽ giãy giũa, sau hoài biết không tránh nổi, đành chấp nhận chịu trận, an tĩnh chẳng thèm động nữa.
Y không có giác quan nhạy bén như Trịnh Hủ, cẩn thận nghe hết một lúc lâu, cũng không nghe thấy động tĩnh nào thể hiện rằng có cá nhân lẩn trốn trên nóc nhà, ngược lại đem tiếng hít thở dồn dập của Trịnh Hủ, một hơi nghe hết có thanh có hình.
Chương Hoa hơi mất tự nhiên, đương nghiêng nghiêng đầu, chợt khóe môi không biết va đụng nhẹ vào chỗ nào, cũng thấp giọng như Trịnh Hủ, hỏi: "Là ai thế?.”
Cơ bắp Trịnh Hủ chợt hơi căng cứng, nhưng là rất nhanh, lập tức khôi phục cảnh giác và sắc bén vốn dĩ, nhét thanh đoản đao của bản thân cho Chương Hoa, tay kia ấn chặt bội kiếm thời thời khắc khắc vắt ngang hông, đoạn nói: "Không biết, ta đi gặp bọn họ. ”
Đương khi hắn muốn chạy ra ngoài, bóng đen trên cửa sổ tự dưng nhanh chóng lóe lên, nhưng lại không có đột nhập phòng ngủ Chương Hoa, cả đám thoăn thoắt kéo nhau phi về phía bên kia tòa nhà, chỉ thừa mỗi một tên đáp xuống tại cửa phòng ngủ của y, từ miếng giấy dán cửa sổ, lén lút thổi hương vào bên trong.
Cùng lúc đó, Chương Hoa đưa tay túm chặt cánh tay Trịnh Hủ, toan ngăn trịnh Hủ lại, y nói: "Phía đằng kia là hướng thư phòng —— mấy kẻ này, là vì chuyện vật liệu tu sửa mà đến. ”
Hai người mới vừa tái ngộ nhau, chưa chuyện trò được bao câu, Trịnh Hủ vẫn nắm chưa rõ sự tình đất đá hiện giờ tiến triển như thế nào, Chương Hoa tiếp miếng vải ướt Trịnh Hủ đưa qua che kín miệng mũi, vắn tắt sơ lược vài ba đại ý trọng điểm, cuối cùng nói: "Người của ngươi đã giúp ta điều tra danh sách những nhân vật có liên quan, bọn chúng phỏng chừng là tới tìm........"
Nhắc đến đây, Chương Hoa im bặt.
Truy danh sách rồi trộm đi cũng vô dụng, Chương Hoa đã xem qua rồi, đám hắc y nhân tối nay tới, là để diệt khẩu.
Đây mới là tác dụng chân thật của Mê Hồn Hương.
Trịnh Hủ so với Chương Hoa mạch não phóng còn nhanh hơn, tránh thoát khỏi Chương Hoa đang nắm tay hắn, ngay tại chỗ một lăn đến cửa, tính toán đẩy cánh hé ra chút khe hở nhỏ, đủ dò xét xem tình huống bên ngoài, không thể ngờ, vậy mà đánh hơi được mùi dầu hỏa.
Nếu đêm nay nguyên tòa phủ đệ chỉ có đơn độc duy nhất mình Chương Hoa, y mười phần mười, chắc chắn trốn không nổi kiếp nạn “ chạy trời không khỏi nắng.”
Kẻ nhận lệnh tới đuổi giết y, ai nấy đều là cao thủ, xem ra có vẻ Hoàng Thượng đây là thực sự hạ quyết tâm, triệt để buông thả, không hề dậy tâm tư muốn bảo vệ đại nhân vật ẩn nấp sau màn kia, đối phương vì tự bảo vệ bản thân, đã vội vã chó cùng rứt giậu.
Chương Hoa lần đầu tiên trông thấy hình ảnh Trịnh Hủ bổ kiếm giết người, thủ pháp dứt khoát, lưu loát mạnh mẽ, nơi nơi chốn chốn, tất cả đều là chiêu số âm ngoan hiểm độc.
Thời điểm Trịnh Hủ chém đứt thủ cấp tên sát thủ thứ hai, Chương Hoa đã bộc lên chút kinh hãi chân mềm, y thậm chí liền cả người chết còn chưa từng thấy, càng không cần phải bàn đến trường hợp, con người sống trờ trờ giây trước, giây sau đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi tung bay phấp phới thế này, mà Trịnh Hủ phất kiếm gần đó, phảng phất chính là một con sói đói hung mãnh trưởng thành, một kiếm chém xuống, ba thước huyết tanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]