Một đêm mùa thu, khi ánh trăng sáng và gió nhẹ nhàng thổi qua, **Định Phong** chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài đầy công việc và trách nhiệm. Những giấc mơ thường mang đến cho anh sự an tĩnh hiếm hoi giữa những cơn bão cảm xúc mà anh đang trải qua. Tuy nhiên, đêm nay, giấc mơ của anh đặc biệt hơn nhiều so với những gì anh từng trải qua.
Trong giấc mơ, **Định Phong** thấy mình đứng trong một cánh đồng hoa rực rỡ, nơi mọi thứ đều sáng rực và yên bình. Cánh đồng này có vẻ quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ rõ nó từ đâu. Hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, và ánh sáng của mặt trời chiếu rọi mọi thứ bằng một ánh sáng vàng ấm áp.
Bất ngờ, một bóng hình quen thuộc xuất hiện từ phía xa. Đó là **Vân Nhiên** nhưng hình ảnh của cô lại mờ ảo và lung linh, như một bóng ma thoáng qua. **Định Phong** đứng sững lại, không thể tin vào mắt mình. Cô mỉm cười với anh, ánh mắt cô chứa đựng sự dịu dàng và yêu thương mà anh đã rất nhớ.
“**Vân Nhiên**!” **Định Phong** kêu lên, cố gắng bước về phía cô, nhưng đôi chân của anh dường như không thể di chuyển. Mỗi bước đi đều trở nên nặng nề, như thể có một lực cản vô hình ngăn anh đến gần cô.
Cô nhìn anh với vẻ mặt dịu dàng và lắc đầu. *“Anh không thể đến gần được,”** cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, như thể làn sóng của một giai điệu yêu thích. **“Nhưng anh đừng lo lắng. Dù anh không thấy tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-am-ba-kiep-nghiet-duyen/3701258/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.