**Định Phong** mở mắt ra, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài và mệt mỏi. Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua khe cửa sổ, soi rọi khắp căn phòng. Anh nằm đó, mắt nhìn lên trần nhà, nhưng tâm trí lại như đang lạc trong một thế giới mơ hồ nào đó, nơi mọi thứ đều xa lạ và trống rỗng.
Có điều gì đó không đúng.
Anh ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ trán. Cảm giác đau nhói thoáng qua, như thế anh vừa mất đi một phần rất quan trọng của bản thân mà không thể nhớ nổi là gì. Một khoảng trống vô hình lan tỏa trong tim anh, một nỗi đau kỳ lạ không thể gọi tên.
**"Lạ thật.."** Anh lẩm bẩm với chính mình, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Nhưng đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Tất cả chỉ là một màn sương mờ ảo, những ký ức không có hình hài rõ ràng, và một cảm giác mất mát đang gặm nhấm anh từ bên trong.
Dù cố gắng thế nào, anh vẫn không thể hiểu được lý do. **Định Phong** không nhớ về **Vân Nhiên**, về trận chiến, về lời nguyền hay những kiếp sống trước kia. Tất cả đã bị xóa sạch, như thể chúng chưa từng tồn tại. Nhưng cảm giác mất mát lại quá chân thật, quá sống động, khiến anh không thể bỏ qua.
Anh rời khỏi giường, bước ra khỏi phòng và đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài vẫn bình yên như mọi khi – bầu trời trong xanh, những ngọn cây lay động nhẹ trong gió, và mọi thứ dường như vẫn đang tiếp diễn một cách tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-am-ba-kiep-nghiet-duyen/3682365/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.