Chuyến bay vào lúc hai giờ chiều, nhưng hiện tại đã gần sáu giờ tối Tô Hà Xuyên vẫn còn ở thành phố X, cứ ngồi trầm lặng ưu tư một mình ở dãy ghế bên trong.
Và rồi, Hà Xuyên đột ngột đứng dậy, gấp gáp kéo hai chiếc xe vali quay ngược ra bên ngoài, quyết định không trở về thành phố B trong hôm nay.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, chiếc xe taxi dừng lại trước một căn biệt thự quen thuộc, do thời tiết chẳng mấy thuận lợi nên di chuyển khá chậm, nơi đây lúc trước cô thường xuyên lui tới. Thế nhưng, cô không vội vàng bước xuống, ngồi trên xe nhìn vào bên trong với tâm tư ngổn ngang và đang đấu tranh giằng xé, phải đến khi tài xế nhắc nhở.
Hiện tại, bên ngoài mưa giông ríu rít trắng xóa khung trời, lạnh giá tê tái cả linh hồn. Tô Hà Xuyên chẳng có chiếc ô nào che chắn lao mình ra cơn mưa, sau đó vali được tài xế giúp đỡ mang xuống. Cùng lúc, một chiếc xe ô tô quen thuộc lái về nhà của mình. Đột nhiên, Thẩm Tường vô cùng kinh ngạc, vội vàng đập phanh dừng lại, gấp gáp lên tiếng:
“ Cậu Khâm…nhìn kìa…là cô Xuyên… ”
Tâm trí Phùng Khiếu Khâm lập tức tỉnh táo trong cơn đau buồn, đôi mắt căng tròn rướn người về phía trước để xác nhận rõ ràng hơn nữa, bất ngờ đến muốn không tin vào mắt.
“ Hà Xuyên… ”
Phùng Khiếu Khâm vội vàng đẩy cửa bước xuống khỏi xe, lao mình ra cơn mưa cùng Tô Hà Xuyên. Lúc này, cả hai đối diện nhau với một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-tuong-la-dinh-menh/3611013/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.