Đoàng…
Phùng Khiếu Khâm chẳng ngốc vừa đến đây một mình vừa không mang vật gì phòng vệ. Thế là, một viên đạn ghim thẳng vào bàn tay của bà Vi Tâm, làm cho cây súng rơi xuống, máu đỏ cũng nhanh chóng tuôn ra.
“ Mẹ… ”
Vào lúc này, hai người một nam và một nữ gấp gáp xuống xe chạy tới, chính là Hồ Bỉnh Chương và cô gái mọi người cứ nghĩ là đã tự tử mất cách đây gần năm năm.
Ánh mắt kiên định của Phùng Khiếu Khâm càng quét qua ba người đàn ông đang khống chế Tô Hà Xuyên, họng súng chỉa thẳng vào đầu họ, gằn giọng cất lên:
“ Tôi đã bảo không được nhắm súng vào cô ấy, các người không có tai hay đầu chẳng có não như bà ta? ”
“ Cậu bỏ súng xuống và không được tiến gần, nếu không tôi đẩy cô ta xuống biển. ”
Phùng Khiếu Khâm nhìn qua Hà Xuyên, đôi mắt của cả hai giao nhau thấu rõ tâm tư trong đáy lòng. Và rồi, hai dòng lệ lăn tăn rơi xuống khuôn mặt trắng mịn, hàng mi cong vút run rẩy chớp nhẹ.
“ Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết. Anh không sợ bất cứ điều gì ngoại trừ sợ em buông tay của anh, Hà Xuyên! ”
Cùng lúc, Hồ Bỉnh Chương vội vàng tiến tới đứng ngang với Phùng Khiếu Khâm, ánh mắt nhìn lần lượt ba người họ rồi sang Hà Xuyên. Khoảnh khắc này, anh ấy biết rằng mình mãi mãi không thể cướp được trái tim cô.
Sau đó, anh ấy lập tức ra lệnh:
“ Bỏ súng xuống, thả người!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-tuong-la-dinh-menh/3611011/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.