“ Xin phép đi trước, tôi phải đưa BẠN GÁI lên nhà, cô ấy đang cần nghỉ ngơi. ” 
Ngay tức khắc, không đợi Hà Xuyên phản ứng mãnh liệt, đôi chân thon dài cực kỳ uy lực của Phùng Khiếu Khâm nhấc lên và kéo theo cô cùng bước, đến khi xác định Lưu Đại Trung không thể nghe thấy lập tức cúi xuống, lí nhí nói: 
“ Nếu không muốn bị anh ta làm phiền thì đừng chống cự. ” 
Tô Hà Xuyên ngẩng lên trừng trừng đôi mắt, phần vai có chút nhúc nhích muốn từ chối bàn tay đang đụng chạm. Thế nhưng, đôi chân sau đó lại phối hợp đồng đều cùng với Phùng Khiếu Khâm và tiếp theo cũng chẳng hành động gì quá quắc, cứ xuôi theo kế hoạch của anh. 
Thế nhưng, đến khi cánh cửa thang máy đóng lại kín mít, Hà Xuyên lập tức phủi tay và nhích cả người tránh xa giữ khoảng cách, xoay mặt nhìn sang Phùng Khiếu Khâm, hỏi: 
“ Sao anh lại nói vậy? ” 
“ Chỉ thiếu hai chữ ‘ tương lai ’ thôi mà, em có cần phải nổi cáu thế không, rõ ràng là tôi đang có ý tốt giúp em. ” 
Vừa dứt câu và nhìn sâu vào đôi mắt đang gay gắt kia, Phùng Khiếu Khâm đột nhiên nổi hứng trêu chọc và nghĩ ra điều hay ho. Thế nên, sắc mặt lẫn ánh mắt lập tức thay đổi chẳng còn nghiêm khắc và âm hiểm lãnh khốc như thường ngày, vừa nhún vai vừa lên tiếng nói tiếp: 
“ Thực sự tôi quá dại dột rồi, bây giờ Lưu Đại Trung lỡ biết tôi có bạn gái, anh ta nhất định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-tuong-la-dinh-menh/3599987/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.