Tuy Phùng Khiếu Khâm bảo rằng anh không biết ăn nói ngọt ngào, nhưng theo Tô Hà Xuyên cô cảm nhận thì anh rất mưu mô và gian xảo, chắc chắn tình trường cũng tài giỏi như cách anh lèo lái điều hành tập đoàn.
Lúc này, thang máy riêng mở ra ở dưới sảnh, Phùng Khiếu Khâm bước chậm chờ đợi Tô Hà Xuyên, sau đó cả hai cùng nhau sánh đôi bước ra bên ngoài có xe anh đang đỗ.
Cánh cửa xe được Thẩm Tường nhanh chóng mở ra, thế nhưng có điều Phùng Khiếu Khâm không vội ngồi vào, bước vòng qua bên kia chính tay mở cửa cho Tô Hà Xuyên.
Ban đầu, cô nghĩ mình sẽ ngồi ở ghế lái phụ, nên giờ có chút lúng túng và do dự.
Thấy thế, anh lên tiếng đốc thúc:
“ Vào đi, ăn tối trễ sẽ không tốt đâu. ”
“ Tôi... tôi... ”
“ Sao? Bạn bè là không được ngồi cùng ư? Hay em muốn ngồi với Thẩm Tường? ”
Tô Hà Xuyên và Thẩm Tường bất giác nhìn nhau, nhưng sau đó sắc mặt của ai cũng thay đổi và lắc đầu liên tục phủ nhận, anh ấy oai oán lên tiếng:
“ Cậu Khâm à, đừng trêu như thế mà. ”
Và rồi, Hà Xuyên nghiêng người ngồi vào bên trong, lầm bẩm trong miệng:
“ Ngồi thì ngồi. ”
Khóe môi của Phùng Khiếu Khâm nhếch nhẹ, đưa tay đóng cửa khi Hà Xuyên đã ổn định vị trí và cài xong dây thắt an toàn, cuối cùng quay ngược trở lại. Thế nhưng, trước khi ngồi vào trong xe, anh đặt tay lên vai Thẩm Tường vỗ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-tuong-la-dinh-menh/3599985/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.