Bốn người họ ở bên ngoài chơi cả một ngày, sau khi rời khỏi Thanh Sơn tự, Trịnh Tuyên lại mời các cô gái đến một nhà hàng thịt nướng rất ngon, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Trịnh Tuyên thân là đàn anh, với tinh thần trách nhiệm đầy mình đã phổ cập cho các cô gái những kiến thức không chính thống của trường.
Ví dụ như tay nghề của đầu bếp ở căn tin số hai trước giờ luôn ổn định, tức là món cá nướng vào trưa thứ năm mỗi tuần, đều phảng phất mùi tất thối rất quen thuộc, giữa đầu bếp và con cá chắc chắn có một người ăn ở không được vệ sinh cho lắm.
Tiền Hiểu Manh gạt mọi chướng ngại nói thẳng vào trọng tâm: “Đàn anh cũng đau đầu vì tất thối đúng không?”
Trịnh Tuyên: Cái này bảo anh phải trả lời thế nào đây?
Sao con bé này lại tinh quái thế nhỉ?
Lẽ nào em ấy không biết, tất thối là rắc rối của tất cả nam sinh của khoa Thể thao à! Đương nhiên cũng bao gồm cả anh ta!!
Trịnh Tuyên xua xua tay: “Vấn đề này kết thúc ở đây.”
Ví dụ tiếp theo, hàng thứ năm trên tầng ba gần bức tường của thư viện có một điểm mù, khi hẹn hò có thể cân nhắc đến chỗ này.
“Vì thế nên anh đã từng làm gì ở chỗ đó rồi?” Tiền Hiểu Manh lùi về, lại có Liễu Mộc Mộc xông lên tung đòn.
Trịnh Tuyên: Rốt cuộc là tại sao hôm nay anh toàn nói hớ thế nhỉ?
Tuy rằng trong suốt quá trình ăn uống, mấy cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/von-di-vo-duyen-may-nho-em-boi-chuan/2500534/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.