Buổi ăn hôm nay có mặt đủ các thành viên trong gia đình tôi. Mẹ tôi đang gắp nhiều đồ ăn vào chén tôi và nói:
- Sao con ốm quá vậy hả? Muốn bệnh hay gì mà không ăn nhiều vào?
Vẫn giọng nói quen thuộc và âm lượng nói chuyên với tôi lúc nào cũng cao chót vót như vậy chẳng như ba tôi chút nào cả. Giọng ông ấy trầm nhẹ và mang hướng ít nói nhưng mỗi câu nói ra đều khiến tôi suy ngẫm.
Nhìn gia đình sum họp trò chuyện vui đùa tôi lại nhớ đến những năm trước đây bản thân. Lúc đó, những bữa ăn tôi luôn cắm mặt anh cho nhanh hay cứ im lặng nghe mọi người nói chuyện khi ấy có tủi thân, có những suy nghĩ về việc ba mẹ không yêu thương mình.
Bản thân tôi đã tưng khiến họ có nhiều gánh nặng đè lên vai, bản thân tôi từng có lúc khiến ba mẹ phải chạy đôn chạy đáo kiếm tiền chữa bệnh và bản thân tôi cũng đã khiến người mẹ hay lớn tiếng với mình, người ba luôn im lặng cũng đã sợ hãi, lo lắng và rơi lệ vì tôi.
Nhìn gương mặt của ba mẹ ngày một già đi tôi lại đau lòng và tự trách mình rất nhiều vì bản thân lúc đó cứ nghĩ về việc họ không thương mình. Giờ nhìn lại những năm tháng đó bất giác tôi lại muốn ôm mẹ thật mạnh, nnois với ba lời yêu thương nhiều hơn và cả Lan Ánh tôi cũng đã từng rất ghen tị chỉ vì em ấy được ăn thanh chocolate mà tôi cũng yêu thích.
Đến khi phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-va-mua-ha/3446637/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.