Chỉ còn hơn 2 phút tiếng trống trường sẽ vang lên. Rất nhiều học sinh từ chuyến xe buýt chen lấn chạy nhanh ra khỏi xe và hy vọng mình sẽ không đến muộn.
Tôi cố giữ mình để không bị ngã bởi những trận chen chúc như vậy. Hai tay nắm chặt vào phía ghế ngồi để bản thân không té ngã khi những tác động của mọi ngưởi trở nên mạnh mẽ, thanh thoát hơn bao giờ hết.
Lác đác vài bóng người còn đọng lại trên xe, tôi nhích từng bước xuống xe và đi về phía cổng vừa bước qua cánh cổng cũng là lúc tiếng trống vang.
- May thật!
Tiếng của hai cô gái trực cờ nói lên khi thấy tôi đến đúng lúc.
Họ nói thế tôi chỉ ngước lên nhìn thì thấy hai cô gái đã đến phía cổng và đóng nó lại. Nhìn lúc này tôi cảm thấy khoảng cách giữa 6 giờ 45 với 6 giờ 46 thật chênh lệch làm sao. Nhiều học sinh cố mở lời để xin vào nhưng chẳng ai được như ý và đều phải đọc tên của mình vào cuốn sổ đỏ đáng ghét đấy.
- Em còn không mau vào học.
Đang mải nhìn ở phía sau thì tiếng nói vang lên nó to đến mức khiến tôi giật cả mình và quay lại thấy thầy chủ nhiệm của mình. Gương mặt thầy rất trẻ ai nhìn vào cũng chẳng đoán được số tuổi 47 của thầy.
Thấy tôi ngơ ngẩn nhìn và thầy ấy nhanh chóng lấy tay ký nhẹ vào đầu tôi.
Tôi vẫn cứ đứng đờ ra đó cho đến khi bài ca hữu hiệu ấy phát lên:
" Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-va-mua-ha/3446622/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.