Mưa rồi, mau chạy vào mái hiên trú mưa thôi Lan Anh.
Tiếng mẹ tôi kêu lên làm cho tôi chợt phát hiện trên đỉnh đầu mình đã thấm tấm những giọt mưa nặng hạt và càng lúc cơn mưa ấy trở nên dữ dội hơn.
Mẹ thấy tôi đứng bất động ở phía ngoài mà vẫn không chạy vào mái hiên để trú liền chạy ra định quát tôi thờ ơ thì có một bàn tay kéo mạnh tôi về phía mái hiên đó và bỏ tay tôi ra một cách dứt khoát. Mọi hành động diễn ra một cách nhanh chóng khiến tôi chưa kịp hiểu câu hỏi của mẹ thì giờ phải động não suy nghĩ về hành động ấy.
Mẹ tôi đã đi lại từ bao giờ mà tôi chẳng biết, bà thấy tôi đôi mắt cứ lóng la lóng lánh như đứa trẻ ngây ngô liền khó chịu quát:
- Các con bé này, sao con đi đường không chú ý gì hết vậy. Con thấy mưa không biết chạy tìm chỗ tránh đi hả? Đã 15 tuổi rồi mà cứ như đứa trẻ lên ba vậy.
Tôi cứ đứng đó nghe từng lời mắng của mẹ và cũng chẳng có sự khó chịu về nó cả. Vì từ nhỏ đến lớn tôi đều bị mẹ nói vậy và cũng không phải chỉ mình mẹ tôi như thế mà rất nhiều người cũng cư xử với tôi như vậy.
Họ luôn so sánh tôi với em gái. Họ bảo tôi thật chẳng thông minh như em gái mà cũng không xinh đẹp như em tôi. Mọi sự chê bai, chỉ trích luôn đổ ngược lên đầu tôi và tôi chỉ biết cúi đầu cam chịu. Vì sao lại vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-va-mua-ha/3446619/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.