Thái độ của Cao Ca rất gay gắt, hơnnữa lại còn nhắc đến bố mẹ của Lâm Thụ, điều này làm anh ta không chấpnhận nổi. Anh ta cau mày nói: “Chuyện nào thì nói chuyện đó, đừng nhắcđến bố mẹ anh.”
Cao Ca còn muốn nói nữa nhưng lại bị anh ta ngắt lời, anh ta đứng đó,nhìn cô từ trên cao: “Anh biết chuyện này em đã chịu oan ức, nhưng không thể hành động theo cảm tính như vậy được, đây không phải là giết ngườiphóng hỏa, cướp bóc ăn trộm, em bị tổn thương có thể hùng hồn đanh théptuyên truyền, có thể lớn tiếng yêu cầu lấy lại công bằng.”
Lâm Thụ đi lui đi tới trong phòng, thậm chí còn thò tay vào túi quần lấy thuốc lá ra, châm một điếu, rít một hơi dài rồi nói, “Em đã từng nghĩnếu người lớn biết chuyện sẽ như thế nào không. Đúng thế, tên chó chếtkia sẽ bị pháp luật xử, nhưng cuộc đời em coi như tiêu rồi, hồ sơ của em sẽ được đóng giấu lưu trữ, em đã từng bị cưỡng hiếp. Em có từng nghĩdưới tình cảnh nghiêm trọng như thế, em sẽ đối mặt với gì không?” Anh ta dùng tay cầm thuốc đếm hộ Cao Ca, “Tất cả mọi người đều sẽ nhìn em bằng con mắt khác, trong mắt họ mặc dù em là người bị hại, nhưng em đã không còn sạch nữa, bọn họ có thể dùng đủ từ ngữ công kích nhạo báng em. Nămnay em mới chỉ năm ba, còn một năm nữa mới tốt nghiệp, em chịu đượckhông?”
Cao Ca đáp chắc nịch, “Em chịu được.”
”Em còn chưa nghĩ rõ đấy thôi.” Lâm Thụ nói tiếp, “Em không phải chỉ cómột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-tay-bat-lay-vi-sao/88122/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.