Bà lão húc đầu đến, động tác của bà già rất nhanh, Cao Ca suýt thì bị đụng phải, chắc chắn sẽ không chịu nổi. May mà ở cạnh đó có nam sinh nhìn ngứa mắt nên chặn lại, đẩy bà ta lùi về sau.
Bà lão lảo đảo mấy bước suýt nữa thì ngã ra đất, để Cao Đại lâm đỡ mình, Cao Đại lâm lập tức quắc mắt nói với nam sinh kia: "Mày làm gì thế hả? Mày đánh người già đấy à?" Lời vừa thốt ra, mặt người kia liền biến sắc, dạo này chẳng ai dám dây dưa với người già cả.
Cao Vu Thành bên kia cũng đến, hỏi mẹ có chuyện gì không?
Bà lão lập tức quát ông, "Có chuyện chứ sao không! Đương nhiên là có chuyện rồi! Mẹ anh bị người ta đánh mà anh còn hỏi hả, sao anh có thể bất tài như thế."
Cao Vu Thành nghe vậy, đương nhiên sẽ ra mặt thay mẹ ông, sắc mặt nam sinh kai trắng bệch, cũng may có Cao Ca cản lại nói, "Cám ơn cậu, cậu đi trước đi, chuyện bên này để mình xử lý."
Chàng trai xấu hổ, "Tôi... Tôi..."
Lâm Thiến Thiến bèn nói thay Cao Ca, "Chuyện nhà họ thì cứ để họ giải quyết, cậu đừng dây dưa vào." Đối phương vừa nghe thế liền chạy biến đi. Cao Đại lâm ở sau lưng gọi cả buổi, "Mày đừng có đi, đánh người còn chạy hả!" Nhưng cả đám người lại chẳng có ai đuổi theo.
Cao Vu Thành nói với Cao Ca, "Con làm gì vậy?"
Cao Ca nhìn bọn họ hỏi: "Vậy con muốn hỏi mấy người đang làm gì thế? Ngại mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-tay-bat-lay-vi-sao/3139731/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.