“Mẹ, con dẫn Dư Thính đến rồi đây!”
Nhà Hạ Thất Tịch ở lầu 3, đi hết mấy khúc cầu thang thì cô mệt đến mức thở không ra hơi.
Nhà không lớn, nhưng được mẹ Hạ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trên vách tường cũ treo rất nhiều giấy khen kích cỡ lớn nhỏ, Dư Thính nhìn qua một lượt đã thấy ghen tị đỏ mắt.
—— Mấy bức tranh cô vẽ từ nhỏ đến lớn của cô còn không nhiều bằng đâu.
“Thính Thính tới rồi sao? Mau ngồi đi, dì đi làm bữa trưa cho hai đứa ngay đây.”
Vì để chào đón Dư Thính, mẹ Hạ còn cố ý trang điểm nhẹ, chào đón cô bằng một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Trên bàn trà có trái cây và truyện tranh, nhìn qua có vẻ là mới mua về, sự chào đón quá trịnh trọng và nồng nhiệt làm cho Dư Thính thấy hơi xấu hổ.
“Thính Thính có kiêng ăn món gì không?”
Không đợi Dư Thính mở miệng, Hạ Thất Tịch đã thay cô trả lời: “Sức khỏe Dư Thính không tốt, mẹ đừng làm đồ cay quá là được.”
“Vậy hai đứa ngồi chơi một lát đợi mẹ vào bếp làm cơm nha.”
Mẹ Hạ nhanh chóng đi vào bếp, Hạ Thất Tịch sợ Dư Thính thấy chán, nên khi thì đưa đồ điều khiển tivi, khi thì đưa truyện tranh qua.
Cô nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng cha Hạ đâu, lập tức hỏi: “Cha cậu không ở nhà?”
“Đi đánh bài rồi.”
Hạ Thất Tịch không muốn nói chuyện liên quan tới ông ta.
Sự tồn tại của ông ta mang lại cho cô cảm giác áp lực và sự chán ghét, Hạ Thất Tịch đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992336/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.