Yến Từ nhìn những ngọn đèn sáng bừng trong đêm, trang viên lộng lẫy được vây quanh bởi ánh sáng mờ ảo, cách một cánh cửa, là hai thế giới trời nam đất bắc với cậu.
Dư Thính đang ở trong đó.
Tựa như một ngôi sao rơi xuống nhân gian; giống như mặt trăng không thể chạm tới, cô tốt đẹp hơn mọi thứ trên thế giới này.
Yến Từ chậm rãi xoa huy chương trong túi.
Đột nhiên cảm thấy... Vinh quang cậu dày công nỗ lực có được, không đáng để nhắc tới, nhỏ bé đến mức không hề xứng đáng với cô một chút nào.
Cuối cùng Yến Từ yên lặng nhìn trang viên một hồi, sau đó quay đầu đi vào màn đêm.
...
Diễn tấu kết thúc, chuyện đầu tiên Dư Thính làm là vào wechat đọc tin nhắn.
Rất tốt.
Cô chắc chắn, Dư Chi Chu lại thất hứa.
Đang lúc bực bội, một tin nhắn mới gửi đến.
‘Hạ Thất Tịch: Thính Thính sinh nhật vui vẻ!’
Dư Thính trả lời: ‘Cảm ơn.’
‘Hạ Thất Tịch: Yến Từ có ở đó không?’
Cái tên này làm Dư Thính hơi sững sờ: ‘Yến Từ?’
‘Hạ Thất Tịch: Đúng vậy, hôm nay thi đấu xong, Yến Từ đã xin về Giang thành ngay lập tức, đến buổi phỏng vấn cũng không tham gia. Tớ đoán là về chúc mừng sinh nhật cậu, chẳng lẽ cậu ấy không có ở đó với cậu?’
Dư Thính nhìn tin nhắn, đầu óc trống rỗng.
Mười mấy giây sau, cô mới vội vàng gửi tin nhắn cho Yến Từ, không trả lời, Dư Thính chuyển qua gọi điện cho cậu.
“Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được...”
Dư Thính ngắt điện thoại, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992330/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.