Qua bữa cơm trưa, nhóm ông bà đều xuống sân viện tản bộ chơi cờ.
Dư Thính bị kéo qua chơi cùng cho đủ nhân số.
Cô không biết chơi cờ tướng, ngơ ngác chớp mắt nhìn tới nhìn lui, cuối cùng bất lực quay sang nhìn Yến Từ.
Ông lão đối diện cười tủm tỉm: "Nếu Thính Thính có thể thắng thì gia gia sẽ cho cháu đồ tốt." Nghe lời này của ông cứ như 100% Dư Thín thua chắc.
Dư Thính: "..."
Tình huống này chính là nhà vua đấu với đồng thau, nằm mơ cũng không thắng được!!
Dư Thính lén kéo tay áo Yến Từ.
Yến Từ nhích lại gần, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có tôi."
Dư Thính lập tức yên tâm.
Yến Từ thông minh như vậy, nghe cậu ấy chắc chắn sẽ thắng!!
"Sau xe binh bốn. (1)"
(1) Nguyên văn convert.
"....??"
Là sao?
Yến Từ thấy cô nghe không hiểu, thở dài, nắm lấy tay cô di chuyển quân cờ.
Dư Thính không nghĩ tới cậu sẽ tự mình động thủ, thần kinh lập tức căng thẳng, nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Ông lão thổi râu trừng mắt: "Yến Từ, cháu đang gian lận, không tuân thủ quy tắc trò chơi!"
Yến Từ lười biếng ngước mắt: "Ông ỷ lớn hiếp nhỏ, không tuân thủ đạo đức."
Ông lão im lặng.
Mọi người xung quanh cười phá lên.
Yến Từ thu tay lại, thay Dư Thính chơi tiếp ván cờ.
Cậu chơi rất có ý tứ, mỗi một bước đi đều chặn đường của ông lão, người tới ta đi xuống, ông lão lâm vào đường cùng, không còn cách nào đi tiếp.
Cuối cùng, Yến Từ chiếu tướng.
"Đồ." Cậu vươn tay ra, ngữ khí bình tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992325/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.