Hai người đi vào một góc, lúc này Dư Dung mới mở miệng, “Trước kia đã muốn nói với cậu chuyện cậu xin ở ký túc xá trong trường, nhưng do cậu bị thương nên tạm gác lại. Bây giờ vừa hay đang rảnh, không bằng chúng ta nhanh chóng hoàn tất thủ tục đi.”
Quý Thời Ngộ nói: “Được.”
“A Ngộ, tính tình Thính Thính vô lý, tuỳ hứng, tất cả là do tôi không dạy dỗ kỹ càng. Tôi biết em ấy làm cậu chịu nhiều uỷ khuất, làm cậu rất có thành kiến với em ấy, nhưng cho dù thế nào, những điều này cũng không thể trở thành lý do để cậu đánh em ấy trước mặt mọi người.”
Dư Dung cũng đã kiềm chế bản thân lắm rồi.
Nếu Quý Thời Ngộ không phải con trai của ân nhân của Dư gia, Dư Dung tuyệt đối sẽ không để cậu còn nguyên vẹn đứng đây nói chuyện với cô.
Quý Thời Ngộ trầm mặc, không biết là không cam lòng hay đang trầm tư.
“Lúc trước tôi đã nghe lời cha tôi, bất luận thế nào cũng phải nuôi dưỡng cậu thật tốt, tôi thật sự đã thực hiện những hứa hẹn đó, nhiều năm qua Dư gia chưa từng bạc đãi cậu điều gì, chỉ cần là Dư Thính có thì cậu đều có. Tôi không yêu cầu cậu nhớ ơn Dư gia, nhưng hy vọng cậu không nên chỉ vì Dư Thính mà ghi hận chúng tôi.”
Dư Dung nói rất hàm súc, cô tin chắc Quý Thời Ngộ thông minh như vậy sẽ hiểu rõ ý cô.
Cô tung hành trên thương trường nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng người.
Trước đó cô chỉ cảm thấy Quý Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992321/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.