Trong bệnh viện, bác sĩ đang rửa sạch miệng vết thương cho Yến Từ.
Trước tiên dùng Povidone tiêu độc, sau đó lại dùng nhíp gắp mảnh vỡ thuỷ tinh.
Toàn bộ quá trình Yến Từ đều không kêu rên tiếng nào, đến cả lông mày cũng không nhúc nhích.
Dư Thính thì không được bình tĩnh như vậy, cô cảm thấy toàn bộ quá trình này rất đau đớn, không tự chủ nắm chặt bả vai Yến Từ.
Đau.
Yến Từ nhìn bàn tay đang nắm lấy bả vai cậu, lông mi nhẹ run rẩy, hầu kết lăn lộn, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thôi, đừng quan tâm.
Cậu không nói lời nào càng làm Dư Thính lo lắng hơn: “Yến Từ, nếu cậu đau thì đừng nhìn nữa, không nhìn thấy sẽ không đau.”
Thiếu niên phụ hoạ: “Ừ.” Sắc mặt vẫn không thay đổi.
Bác sĩ bắt đầu băng bó cho cậu, ánh mắt trêu ghẹo: “Tiểu cô nương, nếu cháu sợ thì đi ra ngoài đi, tôi thấy cậu ta bị cháu nhéo đau thì có.”
Dư Thính không thể tin tưởng: “ Yến Từ, tớ ngéo đau cậu?”
Cậu quyết đoán gật đầu: “Ừ.”
“...”
Được thôi.
Dư Thính cụp đuôi rời khỏi phòng trị liệu.
Hành lang không có ghế ngồi, cô tựa lưng vào tường, thỉnh thoảng trộm nhìn vào bên trong.
Cả người Dư Thính đều là mùi của tro lửa, quần áo sạch sẽ thơm tho giờ đã không còn, làn da có vết tro tàn cùng vết máu đã khô.
Cho dù cả người chật vật nhưng cũng khó mà giấu đi sự xinh đẹp của thiếu nữ.
Không ít người nhìn cô đánh giá trên dưới, Dư Thính không để ý, đứng ở cửa sốt ruột chờ đợi.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-gia-tai-bac-trieu-toi-cam-kich-ban-doan-menh/992319/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.