Chương trước
Chương sau
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Dư Thính nửa tỉnh nửa mơ nghe tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần.
Cô bị làm phiền đến bực bội, sờ soạng điện thoại, bắt máy.
“Dư Thính, cậu thức dậy chưa?”
Có chút quen tai, hình như là Hạ Thất Tịch.
Cô nhắm chặt hai mắt, mơ hồ đáp lại.
“Tớ chuẩn bị qua dạy bổ túc cho cậu, cậu gửi địa chỉ qua cho tớ được không?”
Dạy bổ túc?
Lúc này Dư Thính mới nhớ ra đã đáp ứng người ta cách đây không lâu, để cậu ta dạy bổ túc cho cô.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cô giật mình ngồi dậy.
“Cậu, cậu thật sự muốn qua đây?”
“Đúng vậy, tớ đã chuẩn bị xong hết cả rồi.”
Cô đã sớm quên chuyện này không còn một mảnh, thậm chí còn hẹn bọn Cố Song Song đi dạo phố, nếu Hạ Thất Tịch qua đây, chẳng phải tất cả kế hoạch sẽ ngâm nước nóng hết sao?
“Hôm nay tôi có việc bận, tuần sau rồi học.”
“Vậy sao...” Hạ Thất Tịch không chút ưu nghi ngờ, “Vậy tuần sau học.”
Dư Thính thở phào nhẹ nhõm, ném điện thoại xuống đi rửa mặt.
Nhiệm vụ hằng ngày vẫn là giúp đỡ người khác, cấp sao càng cao khen thưởng càng nhiều, Dư Thính quyết định tạm thời gác lại chuyện nhiệm vụ, bây giờ là thời gian tận hưởng.
Cô mặc một chiếc váy dài mới mua, chuẩn bị xong liền đi đến điểm hẹn với hội chị em.
“Thính Thính!”
Xa xa, Cố Song Song liều mạng vẫy tay với cô.
“Chúng ta đi cửa hàng X trước đi, nghe nói chỗ bọn họ có bộ sưu tập mùa hè mới.” Cố Song Song ôm cánh tay Dư Thính, gấp không chờ nổi tiến vào thương thành.
Ba người đi bốn phía mua sắm, quần áo trang sức không ít.
Khi đi ngang qua quầy chuyên bán đồ dành cho phòng tắm, bước chân Dư Thính đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo không nhịn được lập tức đi và.
“Chào tiểu thư, cô cần mua những gì?”
“Em muốn mua sữa tắm dành cho nam.”
Những lời này vừa nói ra đã lập tức nghênh đón ánh mắt ái muội của Cố Song Song.
Cô dùng khuỷu tay huých huých Dư Thính, trêu ghẹo: “Mua cho Yến Từ?”
Hai tai Dư Thính đỏ bừng, không gật đầu cũng không lắc đầu, hoàn toàn là thái độ cam chịu.
Địch Nguyệt sáng suốt hơn nhiều, nói: “Thính Thính, cậu có tinh thần giúp đỡ người nghèo thật à?”
“Tớ... Tớ không có.” Dư Thính chột dạ, thề thốt phủ nhận, “Đừng nói bậy, tớ không có giúp đỡ người nghèo.”
“Dù sao tớ khuyên cậu đừng quá tốt với cậu ta, Yến Từ nhìn qua rất cố chấp, nếu một ngày nào đó cậu không để ý tới cậu ta nữa, lỡ đâu cậu ta làm chuyện gì xấu với cậu thì sao?”
Địch Nguyệt thật sự là một người sáng suốt.
Dư Thính có tiền lại xinh đẹp, cha mẹ đều qua đời, là con phượng hoàng được nam giới yêu thích nhất; về phần Yến Từ, gia cảnh bần hàn, hai bàn tay trắng, nếu thật sự yêu nhau với Dư Thính, bên nào được lợi không cần nói cũng biết rõ.
Địch Nguyệt cũng không muốn dùng góc độ người xấu xem xét chuyện này, nhưng mà thực tế là như vậy, không ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác cả.
Dư Thính cũng hiểu rõ đạo lý này.
Nhưng cô tin tưởng Yến Từ không phải loại người đó, huống chi... Cô cũng lợi dụng Yến Từ để lấy tiền mua chương, thỉnh thoảng tặng cho cậu ấy một hai món đồ cũng không sao.
Dư Thính tiếp tục chọn sữa tắm.
Đang muốn chọn mua thì một tin nhắn được gửi đến.
—— là Yến Từ.
‘Lão già’ của cậu độ phân giải không cao, phóng to hết mức cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một chai Safeguard (1) chưa mở, hương đào, là mùi hương cô hay dùng.
‘Yến Từ: Mua.’
Hai chữ ngắn gọn.
Không hiểu tại sao, Dư Thính có cảm giác... Rất vui vẻ.
Cô nắm chặt điện thoại, tâm tình nhỏ bé nổ pháo hoa bùng bùng.
“Tiểu thư, cô muốn chọn sản phẩm này sao?”
Dư Thính hoàn hồn, lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Vậy bên kia có dầu gội đầu cô xem...”
“Dạ không cần đâu.” Dư Thính kéo bạn mình, “Chúng ta đi thôi.”
Cố Song Song kinh ngạc: “Không mua?”
“Ừ, không mua.”
Bác sĩ tâm lý nói người bệnh As sẽ không muốn phá vỡ quỹ đạo sinh hoạt vốn có.
Yến Từ lại đang thay đổi, cho dù chỉ là một chai sữa tắm, nhưng cũng là một bước đi vất vả của cậu.
Cậu ấy đang thử thay đổi, đang nỗ lực sinh hoạt.
Cậu không phải quái thai trong miệng người khác, cậu ấy là tốt nhất, là Yến Từ ôn nhu nhất.
Dư Thính càng nghĩ càng vui vẻ, vì Yến Từ vui vẻ.
“Tớ mời các cậu uống trà sữa.”
Dư Thính lôi kéo hai người vào tiệm trà sữa, gọi cho mình một ly ô lông mật đào, chụp hình ảnh gửi cho Yến Từ.
Đồ uống mát lạnh, tựa như cơn gió mát giữa mùa hè nóng bức.
Ba người ngồi tại tiệm trà sữa không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn nằm liệt ở đây.
Lúc này, Cố Song Song kéo tay Dư Thính, “Đó có phải Hạ Thất Tịch không?”
Dư Thính nhìn qua.
Là Hạ Thất Tịch.
Cô mặc một bộ thú bông nặng nề đứng dưới bóng râm, bên cạnh chân là đầu gấu bông, đang dùng tay lau mồ hôi trên mặt,trong chốc lát, lại trùm đầu gấu lên, tiếp tục phát tờ đơn quảng cáo cho người đi đường.
“Chậc, tuy rằng tớ không thích cậu ta, nhưng phải thừa nhận cậu ta rất đáng thương.”
Bỗng nhiên Dư Thính tò mò: “Sao lại nói vậy?”
Cố Song Song: “Mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè Hạ Thất Tịch đều làm cùng một lúc mấy công việc, tất cả thời gian đều dùng để làm công, không hiểu sao còn học giỏi như thế, đúng là gặp quỷ.”
Cốt truyện chỉ nói qua gia cảnh nữ chính khó khăn, nguyên nhân không hề được nhắc đến.
Dư Thính tò mò, đột nhiên nhớ ra truyện tranh đã kích hoạt tiểu sử của nhân vật Hạ Thất Tịch.
Cô click mở giao diện, nhìn thấy lịch sử cuộc đời của tỉ mỉ của Hạ Thất Tịch.
‘Quan hệ nhân vật: Cha Hạ Quốc Hải, mẹ Đàm Dĩnh, không bạn tốt.’
‘Tiểu sử nhân vật: Cha thường xuyên đánh bạc say rượu, lớn lên trong hoàn cảnh bị bạo lực gia đình, nguyện vọng là mang theo mẹ thoát khỏi sự khống chế của cha.’
Bạo lực...
Dư Thính nhớ lại chuyện ở bệnh viện.
Người đàn ông đó dám ở nơi động người động thủ, có tể thấy được đức hạnh cũng chả phải loại tốt lành gì.
Đáng ghét.
Cô khinh thường nhất loại đàn ông động thủ đánh phụ nữ!
Cũng khó trách Hạ Thất Tịch lại đáng thương như thế, ngay cả ở trường bị người ta bắt nạt cũng không dám hé răng. Giống như cậu ta nói, cậu ta cần học bổng, một gia đình như vậy khiến cậu ta không có lựa chọn nào khác.
Nếu là vì mẹ, Dư Thính chắc chắn sẽ không chán ghét cậu ta nữa.
“Thính Thính, chúng ta đi xem hòa nhạc đi, anh tớ có cho ba vé đi xem, chỗ ngồi VIP.”
Dư Thính nào còn tâm tình xem hoà nhạc.
Xua xua tay, dứt khoát từ chối: “Không đi, các cậu đi đi, tớ chuẩn bị về nhà.”
“Hả?” Cố Song Song cảm thấy đáng tiếc, “Không đi thật hả?”
“Không đi, tớ về trước, hẹn gặp lại.” Cô cầm túi trực tiếp đi ra khỏi tiệm trà sữa.
Cô núp đằng sau cột điện, chờ hai người kia đi xa mới dám đi ra.
Đầu tiên Dư Thính sửa sang lại quần áo, sau đó giả vờ tự nhiên đi qua chỗ Hạ Thất Tịch.
Cố ý vô tình, cánh tay cô đụng vào người cậu ta.
Hạ Thất Tịch vốn đang ăn mặc cồng kềnh, bị va chạm như vậy làm cho lùi về sau hai bước.
Dư Thính lập tức dừng bước: “Ngại quá, tôi không làm cậu bị thương chứ?”
“Không sao, không sao.” Tính tình Hạ Thật Tịnc rất tốt, âm thanh nặng nề do bị nón gấu che lại, “Tớ không sao, cửa tiệm này mới khai trương, nếu bạn có hứng thú thì có thể ghé qua tiệm ạ.”
Hạ Thất Tịch chưa nhận ra Dư Thính, ngược lại còn đưa qua cho cô tờ đơn quảng cáo.
Dư Thính nhận tờ đơn, giương mắt thấy trên tay cô còn một xấp dày, không biết bao giờ mới phát xong.
“Hạ Thất Tịch?” Dư Thính giả vờ hỏi thử.
Hạ Thất Tịch sửng sốt, lúc này mới hiện người trước mặt là Dư Thính.
Cô cầm một cái ô nhỏ hoa hoè, trên người diện chiếc váy trắng thướt tha, chân mang đôi giày xinh xắn. Rõ ràng trời rất nóng, nhưng cô lại rất tươi mát, thơm thơm ngọt ngọt, giống như một viên kẹo mềm mại ngâm trong mật ong
Hô hấp Hạ Thất Tịch dồn dập, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Dư Thính bất lực phồng má.
Cô đã dựa theo những gì chú Lý truyền dạy rồi, diễn kịch vô cùng tự nhiên, nếu Hạ Thất Tịch còn thấy ngại thì cô cũng không còn cách nào hết.
“Tất cả đều phải phát hết?”
“Ừ.”
Dư Thính nhớ tới nhiệm vụ cùng tiểu sử của nữ nhân vật chính, quyết định thành thật làm người tốt một lần.
“Tôi giúp cậu.” Không cần bàn bạc, Dư Thính trực tiếp lấy hết xấp tờ đơn trên tay Hạ Thất Tịch.
Hạ Thất Tịch lại sửng sốt lần nữa.
“Dư, Dư Thính...?”
“Đây, cửa tiệm mới khai trương, ghé qua một chút.” Dư Thính bắt lấy một người, lập tức đem tờ đơn nhét vào ngực cậu ta.
Nam sinh bị dọa sợ, chưa kịp nổi giận đã đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô gái, trái tim run lên lỡ một nhịp, không tự chủ nhận lấy tờ đơn.
Dư Thính rất ư là hài lòng, tìm mục tiêu tiếp theo.
Hiệu suất của cô rất nhanh, không chờ Hạ Thất Tịch kịp phản ứng lại thì xấp tờ đơn dày chỉ còn lác đác vài tờ.
Dư Thính đem mấy tờ còn lại ném vào thùng rác, sau đó túm lấy Hạ Thất Tịch đi vào trong tiệm đòi tiền lương.
Vì gương mặt này của cô mà hấp dẫn không ít khách tới quán.
Ông chủ vui mừng ra mặt, lấy 150 tệ ra, “Tiểu cô nương làm việc không tồi, thưởng cho cô thêm 20 tệ.”
Hạ Thất Tịch không ngờ ông chủ sẽ hào phóng như thế, lập tức vui vẻ muốn nhận tiền.
Dư Thính nhăn mày, chắn trước mặt Hạ Thất Tịch, “Suốt buổi sáng chỉ 150 tệ?”
“Đúng vậy, chúng tôi dựa theo số lượng tờ đơn phát ra, 150 tệ đã là rất cao.”
“Số lượng tờ đơn là một chuyện, thu hút khách là một chuyện, khách ở đây hơn phân nửa là do tôi kéo tới, chỉ đưa 150 tệ là không hợp lý.” Dư Thính không biết giá thị trường, tuỳ tiện khua môi múa mép một con số, “Thêm 200 tệ nữa.”
Ông chủ sống lâu như vậy rồi còn chưa gặp qua người nào đã làm công việc bán thời gian mà còn trả giá tới lui.
Ông lập tức cười thành tiếng: “Tiểu cô nương, 200 tệ không được, tôi nhiều lắm chỉ cho các cô nhiều nhất 50 tệ.”
Dư Thính xụ mặt, trực tiếp ra đòn sát thủ, “Hai chúng tôi là học sinh cao trung, nếu ông không đưa thêm 200 tệ, tôi sẽ tố cáo ông thuê lao động trẻ em.”
Hạ Thất Tịch: “...”
Ông chủ: “...”
Con mẹ nó đây là vừa uy hiếp vừa cướp giật!!
Ông chủ vừa mới khai trương tiệm cơm, hơn nữa cô gái nhỏ này thật sự mời chào được không ít khách, cũng không muốn gây khó dễ, từ bỏ, đưa thêm 200 tệ.
Dư Thính lại nói: “350 tệ không đẹp, ông làm tròn đi, 500 tệ.”
“....?”
Người vô sỉ như thế còn tồn tại à??
Lần này ông chủ không dây dưa, trực tiếp đưa cho Hạ Thất Tịch 400 tệ, sau đó lập tức đá hai người ra khỏi tiệm.
Hạ Thất Tịch còn đang hoảng hốt.
Cô nằm mơ không tưởng tượng được, cô chỉ phát tờ đơn nửa ngày đã có trong tay 400 tệ.
“Dư Thính...” Hạ Thất Tịch nhìn Dư Thính, biểu tình phức tạp.
Trước kia cô thật sự không thích Dư Thính.
Vị đại tiểu thư này kiêu căng, tàn nhẫn, không có tình người, ở Hải Xuyên xưng vương xưng bá, sau đó bởi vì cô và Quý Thời Ngộ ngồi cùng bàn, cứ hai, ba ngày tìm cô gây phiền toái, tuy rằng không có dùng bạo lực, nhưng sinh hoạt của cô cũng rối loạn lên rất nhiều.
Hạ Thất Tịch cho dù có suy nghĩ đến bể não cũng không đoán ra sẽ có một ngày Dư Thính giúp cô, còn không phải chỉ một lần.
Mặc kệ là lòng tốt nổi dậy hay nguyên nhân khác, Dư Thính thật sự đã giúp đỡ cô, cô vô cùng cảm kích.
“Tớ, tớ chia cho cậu một nửa.” Hạ Thất Tịch biết Dư Thính không thiếu chút tiền này, nhưng cô cần thiết phải đưa, mặc kệ Dư Thính có cần hay không.
Hạ Thất Tịch lấy ra 200 tệ, “Này.”
Dư Thính không nhận, “Cậu mời tôi ăn cơm trưa là được.”
“Cũng đúng, cậu muốn ăn gì?”
Dư Thính nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào quán bún ốc đối diện, “Ăn cái đó.”
Cô đã muốn ăn thử từ rất lâu, nhưng dì Tô sống chết không đồng ý.
Dư Thính liếm môi, kéo tay Hạ Thất Tịch, không chú ý hai mắt mình sáng như đèn pha, “Cậu mời tôi ăn! Tôi muốn ăn món đó!”
Vẻ mặt của cô quá chói mắt, Hạ Thất Tịch ngơ ngác gật đầu, theo Dư Thinh đi vào quán bún ốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.