Sáng sớm hôm sau, Tống Duẫn Hành mặc trang phục chỉnh tề xuống lầu, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Khương Tri đang ôm trong tay một đống đồ đứng ở chân cầu thang chờ anh. Y Y ăn sáng ở phòng ăn, thỉnh thoảng liếc trộm về phía bọn họ.
Tống Duẫn Hành đi tới chỗ Khương Tri, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Một thân áo sơ mi trắng tinh không hề có một nếp nhăn, nhìn vừa cấm dục lại vừa cao quý, anh nửa suy đoán nửa trêu chọc: "Đang chờ anh à?"
Khương Tri ở trước mặt chớp mắt nhìn anh, dũng cảm một chút. Lúc này cuối cùng cũng thấy anh đi ra, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ hồi hộp.
"Đúng là em đang chờ anh." Cô mím đôi môi, nhỏ giọng nói.
Trái tim Tống Duẫn Hành mềm nhũn, ánh mắt dịu dàng, không kìm được xoa đầu cô. Anh hơi cúi người, hạ giọng thật thấp: "Một đêm không gặp, nhớ anh rồi sao?"
Anh luôn như vậy, không đứng đắn.
Khương Tri liếm môi theo bản năng, trên gò má trắng trẻo từ từ hiện lên sắc hồng. Cô lắc đầu phủ nhận, đưa toàn bộ túi đồ ăn vặt to đùng trong lồng ngực cho anh, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa chân thành: "Tống đại ca, anh nhận cái này đi. Mấy hôm trước em mua nhưng không có cơ hội đưa cho anh."
Tống Duẫn Hành sững sờ, cúi xuống nhìn thấy túi đồ ăn vặt, sau đó lại nghe thấy Khương Tri vội vàng bổ sung thêm: "Tất cả đều là đồ ăn mà anh thích."
Nói xong, giọng cô lại từ từ nhỏ xíu lại, có chút ngại ngùng.
Anh khẽ cười, mở túi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-em-dau-chi-la-rung-dong/68462/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.