Edit: Min
Beta: Hướng Dương
Khi Tống lão gia nghe được tin tức Duẫn Thư đang dần dần khôi phục, cười tới mức không ngậm nổi miệng. Ngày hôm đó tâm tình của ông không tệ đi xuống lầu, tản bộ trong hoa viên một vòng, Khương Tri đi theo sau lưng ông, nghe ông cụ cằn nhắn không ngừng về những chuyện trước kia của Tống Duẫn Thư.
Cô lặng lẽ lắng nghe, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt luôn mang theo ý cười dịu dàng, ông cụ quay đầu nhìn Khương Tri, hỏi: "Hiện tại tình trạng khôi phục của Duẫn Thư cũng không tệ, nếu cháu rãnh rỗi thì đến nước Pháp một chuyến đi."
So với bộ xương già cỗi như ông đây, Tống Duẫn Thư còn mong gặp Khương Tri hơn.
Trước kia Tống Duẫn Thư ở trấn Thủy Quang không muốn trở về, nói cho cùng cũng là vì cô bé này. Thời gian mấy năm chung sống, Tống Duẫn Thư đã sớm coi Khương Tri là con của mình. Tính tình con gái bướng bỉnh, Tống Nghị Quốc cũng không thể nói nhiều, nhưng khoảng thời gian Khương Tri ở nhà họ Tống, ông cũng có thể nhận ra được tiểu nha đầu này không tệ.
Trong lòng Tống Nghị Quốc có tính toán, Khương Tri đúng là có hơi nhỏ tuổi một chút, kém hơn tên tiểu tử Tống Duẫn Hành kia tám tuổi, nhưng hai người thật sự ở chung một chỗ, thì cũng không tệ lắm.
Ông cụ chợt nhớ tới, hình như lần trước Duẫn Hành từng đề cập qua với ông là đang theo đuổi một cô gái. Tống Nghị Quốc lắc đầu lo lắng, sợ mình điểm uyên ương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-em-dau-chi-la-rung-dong/2394385/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.