Có thể nói, định nghĩa về cách duy nhất của mỗi người mỗi khác…
-
"Jungkook, em sao thế?? Rốt cuộc là làm sao?"
"Máu, có máu kìa, ngừng lại đi Jungkookie!!"
"Xin em!!"
-
Có thể nói, điểm cực hạn của mỗi người cũng mỗi khác.
Có người, vừa gặp vất vả một chút đã ngã khuỵu, đã rơi nước mắt, có người lại cứ thế lầm lũi bước tiếp, mặc kệ tiếng rủa xả phía sau bảo họ dừng lại.
Vì đơn giản, cực hạn của họ vẫn chưa đến, nỗi đau nhỏ bé đó so với cái họ từng trải qua.. chưa là gì…
"Jungkook, rốt cuộc em có thể làm gì cho anh?"
.
.
"Chia tay đi, Ansa!"
--
-
Đêm trắng.
Trở về ktx hôm ấy, mọi thứ ngỡ như vẫn bình thường, Ansa được bao bọc trong ánh nhìn ấm áp từ các thành viên.
Ai đó, có lẽ là Namjoon đã vỗ vai nó, nhẹ nhàng bảo tất cả đã qua rồi, từ bây giờ nó sẽ hạnh phúc. Ai đó, có lẽ là Hoseok và Taehyung, đã chạy đến nắm tay nó, xoa đầu nó mà cười ấm áp nói: chào mừng nó quay về. Ai đó, có lẽ là Yoongi và Jimin, trước đó còn nhíu mày hỏi nó có đói không, sau đó bày đủ vẻ mặt giận dỗi, nhưng cuối cùng vẫn thở phào vì nó đã về chứ không bỏ đi mãi mãi.
Và Ansa nghe thấy giọng nói ấm áp của anh cả Jin vọng xuống từ phía trên lầu, Ansa thấy anh vẫy tay gọi nó, Ansa còn thấy Kook, cậu đứng cạnh anh nhìn nó lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-em-anh-mai-la-be-con-bts-fanfic/2281084/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.