"Anh sẽ không bao giờ để em cô đơn một mình!"
"Anh yêu em, Hạ Linh!"
Sáng hôm sau.
Ansa khẽ cựa người, nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường với nệm êm chăn ấm, nó từ từ mở mắt.
-Arin?
Trông thấy người bạn thân đang nửa ngồi bên cạnh giường mà ngủ quên mất.
Nghe tiếng Ansa, Arin liền tỉnh dậy. Khẽ dụi mắt, nhỏ nói: "Dậy rồi à con nhỏ này, cậu có biết mọi người lo cho cậu lắm không?"
Nó ngây ngốc gật đầu rồi lại nhìn quẩn quanh. Đây là giường của...Jungkook mà?
-Hôm qua...làm sao mình về đây được cậu có biết không?
"Là...là Jungkook oppa đem cậu về đó. Không nhớ gì hết sao?"
Nó lại ngây ra.
Jungkook, lại là anh ấy...
Không phải nó không nhớ, nhưng những gì đã xảy ra hôm qua cứ như màn sương mờ vậy, chỉ có những thứ không vui trong quá khứ là rõ ràng như gương, dù mười năm trải qua, với nó chỉ như vài khắc đồng hồ.
Nó chỉ nhớ...
Khi cánh cửa bật mở, bóng dáng ấy liền xuất hiện bên cạnh, dùng hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy nó. Nó thích cảm giác này, bản thân như trở thành đứa bé mãi vùi mình trong lòng chàng trai đó. Cảm giác ấy thật khó gọi tên, nhưng với Ansa bây giờ đó đơn giản chính là sự dựa dẫm.
-Ừm!
Nó gật đầu.
"Thôi, đi chơi! Hôm nay mình với cậu đi uống vài li rồi làm chầu kara ha!"
Arin hào hứng nói.
-Hở...
"Oh common, mình vừa công tác về là chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/voi-em-anh-mai-la-be-con-bts-fanfic/2281019/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.