Chương trước
Chương sau
Vinh Bách Vinh nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn nhưng hắn thực mau phản ứng lại đây, khẽ cười nói:
“Quan gia, loại tiểu xiếc gạt người này, đối với tiểu nhân ta không hiệu quả!
Ngài cho rằng tiểu nhân giết người, tiểu nhân cũng không có cách nào biện giải!
Nhưng nếu mọi chuyện quả nhiên như ngài nói, lão đánh cá đã viết lên bàn tên tiểu nhân, vậy các ngươi đã sớm đi Vinh phủ bắt tiểu nhân lại mới đúng, cần gì phải chờ đến buổi tối như vậy, một mình lừa tiểu nhân tới gặp, nói đến cùng, các ngươi căn bản không có chứng cứ!”
“Chứng cứ? Ngươi nghe nói có cái gì ở trong nhà lão đánh cá liền nhân lúc
nửa đêm tới xác nhận, đó là chứng cứ!”
“Chê cười! Chỉ bằng người nào đó nói tiểu nhân ta là bằng hữu duy nhất của Vệ Minh Thiên liền xác định ta là hung thủ? Này có phải quá mức phiến diện gượng ép hay không?
Lỡ như tiểu nhân chỉ là bị người được hung phạm dùng tiền phái tới đây, các ngươi xử lý thế nào? Chẳng lẽ theo gậy tre hướng lên trên bò, tùy tiện qua loa bắt người sao?
Không có chứng cứ thiết thực thì thỉnh ngài buông tiểu nhân ra, ánh trăng cũng không còn sáng nữa rồi, tiểu nhân nên trở về phủ ngủ thôi, lát
nữa còn phải đi làm, thứ lỗi không phụng bồi!”
Vừa nói xong, Vinh Bách Vinh liền gạt đao của Cao Dã muốn rời đi, xác định không cần băn khoăn gì, biểu tình hắn cũng trở nên vô cùng thản nhiên.
Nhìn hắn nghênh ngang đi xa, Cao Dã vẫn để đao giữa khoảng không, toàn bộ cánh tay trở nên cứng đờ.
“Chứng cứ….Lại là chứng cứ….”
Nghĩ đến bản thân hối hả khắp nơi lại không hề có thu hoạch, bởi vì không có chứng cứ, một cái tiểu tạp dịch Vinh phủ cũng có thể không để hắn vào mắt, Cao Dã không khỏi thấy
nhụt chí.
“Chẳng lẽ vụ án này, thật sự không giải quyết được sao? Rõ ràng Vinh Thăng An giết người lại không thể không mặc hắn tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật?!”
Trong lúc nói chuyện, trong mắt Cao Dã tràn đầy không cam lòng sầu khổ nhưng hắn càng muốn dựa trên những cái manh mối hiện có tìm ra lỗ hổng hung thủ, suy nghĩ của hắn càng hỗn loạn, thậm chí sinh ra một cảm giác mãnh liệt ghê tởm choáng váng.
Không thể làm gì nữa, hắn chỉ đỡ trán, ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.
Tay hắn mới vừa nhấc lên, một hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn, một chi tiết bị hắn bỏ qua lại hiện lên trong đầu.
Nhớ lại nội dung lệnh sử bẩm báo sau khi khám nghiệm, Cao Dã không rảnh lo đầu óc choáng váng, trụ đao đứng dậy nhanh chóng đuổi theo Vinh Bách Vinh.
Lúc đó Vinh Bách Vinh đang dừng ở ven đường run vai cười trộm.
Cao Dã tiến lên, lại lần nữa bắt hắn lại: “Cười đủ chưa?”
Vinh Bách Vinh không phòng bị, bỗng nhiên hai tay bị bắt chéo sau lưng
không khỏi kinh ngạc cùng đau đớn
hô to: “Quan..Quan gia…..Sao
ngươi như âm hồn không tan vậy.”
“A, chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi!”
Vinh Bách Vinh bị Cao Dã mang về nha môn rồi gọi lệnh sử tới, ba người vào lúc đêm khuya đi nghĩa trang.
Thi thể đám người lão đánh cá, Kỳ Sơn đều ở bên trong.
Đi đến nghĩa trang, bỗng nhiên Vinh Bách Vinh chết cũng không chịu đi
đến phía trước một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.