Trên ghế mây, máu nam nhân chảy không ngừng, hô hấp gian nan, mặc cho ai tới xem đều có thể hiểu được, mệnh này chắc chắn không còn bao lâu, hết cách xoay chuyển. Cao Dã thân là tổng bộ, nhìn quen mấy chuyện này tự nhiên càng không ngoại lệ.
Không ngoài dự kiến mà, hắn cùng Kỳ Thành chưa đến gần, liền thấy nam nhân rũ đầu, trợn mắt duỗi chân chết.
Kỳ Thành thấy thế, ném đèn lồng xuống như phát điên chạy qua, nằm ở bên chân nam nhân đó đấm xuống đất đau đớn gào: “Gia Sơn, Gia Sơn, sao ngươi lại đi như vậy!” Nói linh tinh
gì đó, mơ hồ không rõ.
Sau khi gào một hồi, Kỳ Thành chậm rãi không gào nữa.
Khụt khịt ngẩng đầu lên, vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm khóc oán.
Đầu tiên là oán Kỳ Sơn không nên đi nhiều năm như về, không trở về thăm người đại ca này một lần.
Sau đó lại oán hắn vừa trở về lại làm hắn nếm nỗi đau thống khổ mất đi người thân.
Cuối cùng nói nói lại vẫn oán A Hương.
Nói nàng bụng dạ hẹp hòi, vì chút chuyện gạo xưa thóc cũ mà ngay cả người sắp chết cũng không chịu tha thứ, đây là lần cuối của đệ đệ hắn cũng không chịu gặp làm hắn chết không thể nhắm mắt.
“Cũng không phải là hoa cúc đại khuê nữ gì, bị khinh bạc một chút cũng không mất khối thịt nào, huống hồ đã nhiều năm đi qua như vậy rồi, thù hận lớn vậy à?”
Nghe Kỳ Thành không lựa lời, trong ngôn ngữ toàn là ý xem thường, Cao Dã không biết vì sao lại thấy phản cảm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-la-dai-boss/267640/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.