Trời tối, Tuế Hòa liền mở to mắt.
Nhìn sáp ong bên miệng một năm như một ngày, nàng không lộ vẻ gì nói câu cảm tạ.
A Hương đối với việc nàng lạnh nhạt tập mãi thành thói quen, cũng không cảm thấy khổ sở ngược lại chỉ nhìn nàng bắt đầu nhai sáp mà hạnh phúc đến mức chảy ra hai hàng nước mắt.
Ăn xong một cây sáp, Tuế Hòa chống ván giường lạnh lẽo ngồi dậy, bước chân cứng đờ đi tới cửa điện thờ phía trước.
A Hương ôm sọt bước nhanh đuổi theo.
Nhóm lửa bắt đầu đốt xấp giấy bên trong cái sọt, trong chớp mắt giấy vàng biến thành hồng rồi biến thành đen, trong phòng dâng lên từng vòng từng vòng khói đen tro bụi. Mùi hôi thối trên người Tuế Hòa dưới hương thơm của giấy trở nên nhạt hơn vài phần.
Đốt xong hai chồng giấy trong sọt, Tuế Hòa cố hết sức dương dương cổ, ý bảo A Hương ngồi vào bàn gỗ giản dị bên cạnh.
A Hương nhìn nữ nhi nhà mình cứng đờ chậm chạp như rối gỗ, hai mắt ao hãm, gương mặt suy sụp, mũi bà không khỏi có chút cay cay.
Bởi vì trong lòng xúc động, nàng liền duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng ngực.
Nhưng cảm giác được thâm tình trong mắt nàng, Tuế Hòa theo bản năng bắt đầu lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với A Hương.
Cảm nhận được thể xác và tinh thần Tuế Hòa cự tuyệt, A Hương không có miễn cưỡng, ngậm nước mắt chua xót cười, sau đó thu hồi tay ngồi xuống.
Tuế Hòa đứng cách như cũ xa, trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-la-dai-boss/267627/chuong-3.html